Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 78 :

Ngày đăng: 20:30 21/04/20


Trong đầu hiện ra một cặp mắt đen tuyền quật cường mà hắn từng thấy khi còn nhỏ kia. Trong lòng hắn không khỏi giật mình, hỏi "Nghe nói năm đó Nam Hải trộm long tráo phượng, để công chúa Ức Tịnh thay thế thái tử Nam Dận đến đây làm con tin, không biết có phải là thật hay không?"



Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Nhược Phong hỏi đến chuyện năm đó, cũng do nhớ tới năm đó Nạp Lan Nhược Phong cũng làm khó dễ mình rất nhiều nên trong mắt không khỏi hiện lên một tia hận, nhếch môi cười nói: "Qủa thật là như vậy. Năm đó thái tử điện hạ đã chăm sóc cho Ức Tịnh rất nhiều, Ức Tịnh vẫn khắc trong đáy lòng nha!"



Nạp Lan Nhược Phong nghe được lời nói ý nghĩa sâu xa của Nam Ức Tịnh mà sắc mặt liền lập tức u ám lại. Hồi nhỏ hắn gây ra khó dễ cho nàng rất nhiều đương nhiên hắn sẽ không quên, nhưng mà hắn thực không ngờ tới, thiếu niên quật cường năm đó lại chính là một cô gái hoạt sắc sinh hương như vậy.



Nhìn bên mặt xinh đẹp mà quật cường của Nam Ức Tịnh mà không biết vì sao Nạp Lan Nhược Phong lại sinh lòng cảm khái, nếu như lúc trước hắn biết nàng là con gái thì sợ là hắn cũng không đối xử với nàng như vậy. 



"Nói như vậy, Nam Hải đã từ bỏ công chúa Ức Tịnh sao?" Nạp Lan Hạo Hiên thế nhưng nắm được mấu chốt, vì muốn bảo đảm rằng Nam Ức Tịnh sẽ không quay lại hướng về Nam Hải mà lần nữa thăm dò nàng.



Khóe môi Nam Ức Tịnh câu lên hiện ra tươi cười châm chọc, ánh mắt nàng hơi tối lại, sau đó lại trở nên sắc bén, nàng từ từ cười nói: "Thần đã sớm nói qua rồi. Nam Ức Tịnh trước kia đã chết. Nam Hải với thần, liền không còn một chút quan hệ. Hơn nữa vứt bỏ thần, đâu phải chỉ là Nam Hải?"



Vứt bỏ nàng không chỉ là Nam Hải, mà là những người trong hoàng thất Nam Hải kia, là mẫu hậu cùng huynh trưởng ruột của nàng, là người  đàn ông mà nàng từng một lòng muốn gả cho!



Nếu như muốn nói nàng còn gì liên quan đến Nam Hải không, vậy thì cũng chỉ có hận thù. Nàng muốn tiêu diệt Nam Hai, chắc hẳn không thiếu bao nhiêu sao với Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên!



Nạp Lan Hạo Hiên nghe Nam Ức Tịnh nói vậy thì liền yên tam. Nạp Lan Đức cũng nói rất nhiều lời an ủi, lại khen ngợi Nam Ức Tịnh hiểu được đạo lý, ban cho Nam Ức Tịnh rất nhiều thứ. Từ Nam Ức Tịnh cũng nhìn ra được Nạp Lan Đức vô cùng yêu thương Nạp Lan Thần Dật.



Nếu không phải là yêu thương Nạp Lan Thần Dật, cho dù nàng có biết đạo lý, làm sao NLĐức có thể nhấc tay ban cho như vậy. Nếu không phải ông ta yêu thương Nạp Lan Thần Dật, làm sao Nạp Lan Thần Dật có thể thuyết phục được Nạp Lan Đức cho hắn cưới nàng vào lúc này, mà làm sao ánh mắt Nạp Lan Hạo Hiên cùng Nạp Lan Nhược Phong khi nhìn Nạp Lan Thần Dật có thể mang theo ghen tỵ chứ?



Sau khi ra mắt Nạp Lan Đức thì Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật liền cử hành hôn lễ ngay trong đám đông ở hoàng cung Đông Lâm. Hôn lễ vô cùng lớn, rất nhiều người mang theo ánh mắt vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy Nam Ức Tịnh, cũng nhao nhao nhìn Nạp Lan Thần Dật đầy hâm mộ.



Theo bọn họ thì tuy Nạp Lan Thần Dật nhận được hoàng ân vô cùng nhưng mà dù sao cũng chỉ là hoàng tử ốm yếu không thể nói nhiều, mà Nam Ức Tịnh lại là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, dù cho danh tiếng có không tốt nhưng ít nhất nàng lợi hại đến không ai dám nói gì cơ mà.



Sau khi tiến hành xong hôn lễ phức tạp, Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật liền dắt tay nhau trở về phủ của Nạp Lan Thần Dật, vào động phòng.



Khi giây phút cửa phòng đóng lại kia, giống như đã ngăn cách toàn bộ tiếng động ầm ĩ bên ngoài lại vậy. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại bọn họ bốn mắt nhìn nhau mà thôi.



Gương mặt Nạp Lan Thần Dật càng trở nên tuấn tú vô cùng, đôi mắt sâu thẳm như biển nhìn Nam Ức Tịnh thật sâu, trong đôi mắt đó có tình yêu cùng yêu chiều mà Nam Ức Tịnh quen thuộc, nhưng cũng có một tia cảm xúc mà Nam Ức Tịnh không hề hiểu rõ.



Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịnh trước mặt, váy cưới màu đỏ thẫm càng phụ trợ cho làn da của nàng càng thêm sáng trắng, khuôn mặt ngày thường không phấn son khi trang điểm lại càng trở nên tinh xảo, càng làm cho đôi mắt xinh đẹp của nàng trở nên thu hút bao tâm hồn người khác, dưới ánh nến thì đôi môi đỏ mọng của nàng lại càng giống như đang tỏa ra ngàn vạn hấp dẫn.



Trong lòng không khỏi động tình, Nạp Lan Thần Dật vươn tay kéo Nam Ức Tịnh vào trong lòng, một tay nhẹ nhàng bế người nàng lên, bước nhanh tới giường.



Nam Ức Tịnh chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng một chút, cả người liền rơi vào trong lồng ngực của Nạp Lan Thần Dật, cái ôm của hắn mang theo thoang thoảng  một mùi thân thuộc của hắn, làm cho cô bỗng chốc yên tâm trở lại, nhưng mà đồng thời cũng làm cho cô mơ hồ cảm thấy cái ôm này dường như có chút nóng bỏng hơn so với ngày thường rất nhiều.



Nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra mà trái tim Nam Ức Tịnh không tự chủ được mà nhảy dựng lên, từng chút từng chút, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy, một đôi mắt mơ màng, nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật thì đã thấy trong mắt chàng cũng mang theo ánh sáng kiều diễm, môi hắn nhẹ nhàng hạ xuống.



Mềm mại đến mức khi nụ hôn rơi xuống từng nơi từng nơi trên người Nam Ức Tịnh, không biết bao giờ mà nàng đã nằm trên giường, hai tay Nạp Lan Thần Dật  chạm vào người nàng, cẩn thận mà dịu dàng hôn Nam Ức Tịnh.



Hắn nhìn một đầu tóc đen của Nam Ức Tịnh tán loạn, rủ xuống giường, sắc mặt có chút hồng không giống bình thường, nhìn vô cùng mê người, trong lòng vừa nghĩ thì Nạp Lan Thần Dật  liền không ngầm chịu đựng nữa, mà giơ tay kéo xuống thắt lưng của Nam Ức Tịnh, nàng chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh, quần áo trên người đã bị Nạp Lan Thần Dật  lôi xuống.



Hạ mắt nhìn thân hình lung linh tinh tế của Nam Ức Tịnh, Nạp Lan Thần Dật  dịu dàng vuốt ve da thịt đang đông cứng lại của nàng, chậm rãi mò mẫm đến bầu ngực cao ngất của nàng, cả người Nam Ức Tịnh bỗng nổi lên một chút run rẩy, nàng nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng. Mà tiếng rên tỉ của Nam Ức Tịnh lại càng kích thích Nạp Lan Thần Dật, hai tay chàng càng thêm tham lam mà tự do đi xung quanh người Nam Ức Tịnh, làm cho hai người càng gần lại nhau càng thêm thân mật.



Nam Ức Tịnh chỉ cảm thấy cả người Nạp Lan Thần Dật  đặc biệt nóng rực, giống như một khối sắt nung đang dán lên người nàng, giống như có ma lực mà dẫn lửa lên người nàng vậy, một cảm giác khô nóng cùng chờ đợi từ trái tim nàng mơ hồ bốc lên.



Mà dường như Nạp Lan Thần Dật  cũng giống như nàng, bọn họ liền nhanh chóng lấy xuống những thứ trên người, lụa mỏng hạ xuống, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng bọn họ lần lượt di chuyển cùng một chỗ, triền miên lâu dài.




Nam Ức Tịnh nghe vậy thì trong lòng xúc động. Chàng vì nàng suy nghĩ như vậy, cho dù có thể hủy đi ước mộng thống nhất thiên hạ của mình, chàng cũng không nỡ để nàng chịu chút oan ức.



Nàng hận Nam Hải, nhưng lúc này lại không đành lòng. Dù sao dân chúng cũng vô tội, nàng thực sự muốn lựa chọn cách dứt khoát như vậy để trả thù hoàng thất Nam Hải hay sao? Hủy đi tất cả kế hoạch mà bọn họ đã dụng tâm tính toán, nàng có thể sẽ vui vẻ không?



Nếu Đông Lâm thực sự khiêu chiến với Nam Hải, Doãn Lưu Quang phải xử lý như thế nào. Hắn là người như vậy, nhất định sẽ thề sống chết cùng sự tồn vong của Nam Hải rồi. Mà nàng đã áy náy với hắn rất nhiều rồi, chẳng lẽ còn thật sự muốn tự tay hủy diệt tất cả sự cố gắng bảo vệ của hắn sao?



Nếu thật sự chiến tranh bắt đầu, tướng quân bên Nam Hải sẽ là ai chứ. Thực ra Nam Ức Tịnh đã rất rõ ràng rồi, người đó rất có khả năng là Tống Tử Văn. Đại tỷ rất không dễ dàng mới đạt được hạnh phúc, nếu như Tống Tử Văn xảy ra chút ngoài ý muốn trên chiến trường thì nàng phải ăn nói với Đại tỷ như thế nào đây?



Trong lòng mơ hồ hiện lên cảm xúc phiền muộn. Nếu như thật sự tấn công Nam Hải, không chỉ là vì muốn trả thù hoàng thất Nam Hải, còn là vì muốn giúp Nạp Lan Thần Dật thống nhất thiên hạ. Nàng có thể để dân chúng hận bản thân, nhưng cũng không muốn Nạp Lan Thần Dật vì nàng mà buông tha việc mà chàng làm từ trước tới nay. 



Nói chung vẫn là một tướng công thành vạn cốt khô.



Sâu xa thở dài một hơi, Nam Ức Tịnh dường như vô cùng mệt mỏi, nàng tựa vào đệm êm, miễn cưỡng nhắm hai mắt lại, nói với Nạp Lan Thần Dật "Không phải không bằng lòng, chỉ là có chút cảm thán thôi. Ta mệt rồi, muốn ngủ một chút."



Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịnh nhắm chặt hai mắt lại, lông mi dài còn hơi run rẩy, rõ ràng không phải nàng mệt mỏi, mà là không dám đối mặt với chàng. 



Bởi vì nàng sợ chàng nhìn thấy được không đành lòng cùng mâu thuẫn trong lòng mình, sợ chàng nhìn thấy thực ra nàng cũng không muốn cách đó để hủy diệt Nam Hải, nàng sợ không đành lòng của nàng sẽ là trở ngại cho nghiệp của chàng.



Ức Tịnh của chàng, thực ra vẫn là cô gái tốt bụng chịu đựng. Nhưng chịu đựng cùng quật cường này sâu sắc tác động đến chàng, làm chàng nhịn không được mà thương tiếc nàng.



Ngón tay hơi lạnh nắm chặt tay Nam Ức Tịnh, Nạp Lan Thần Dật cũng lẳng lặng tựa lên giường êm, từ từ nhắm hai mắt lại.



Ngón tay hai người đan vào nhau, lúc này trong kiệu không có một chút âm thanh nào, chỉ còn tiếng hít thở đều đều của bọn họ, có vẻ vô cùng yên tĩnh.



Nam Ức Tịnh nằm đó một lúc, vậy mà thật sự lim dim ngủ. Ở trong mơ, giống như nàng thấy được cảnh tượng thiên binh vạn mã đang chém giết nhau. Ngựa hí tiếng tù, tiếng kêu của các binh sĩ, tiếng kêu rên của dân chúng, giống như hòa vào nhau mà mở ra một tấm lưới, vây quanh người nàng, dù trốn thế nào cũng không thoát được.



Lọt vào trong tầm mắt nàng đều là màu đỏ máu ghê người, nàng nhìn thấy binh lính Đông Lâm cùng Nam Hải đánh nhau, xác người chất thành đống khắp nơi, cả một tòa thành không còn một chút sức sống, toàn bộ mọi thứ như tràn ngập trong máu, cả Nam Hải đáng sợ giống như địa ngục trần gian.



Dân chúng cả người đầy màu bắt lấy tay nàng, không ngừng chất vẫn "Nam Ức Tịnh, vì cái gì cô đối xử với chúng tôi như vậy! Cô con yêu nữ này, cô hủy đi Nam Hải, hủy đi gia đình của chúng tôi!"



"Không, không phải!" Nam Ức Tịnh hoảng loạn đẩy những cánh tay tràn đầy máu kia, trong mắt mang theo bi thương nồng đậm. Nàng không nghĩ đến sẽ lại như vậy, nàng không muốn như vậy.



Giữa lúc đang hoảng hốt thì nàng thấy Nam Hương Vận mặc áo lụa trắng, tay đang ôm thi thể của Tống Tử Văn, bi thương nhìn nàng "Ức Tịnh, tại sao muội lại nhẫn tâm đối với tỷ như vậy! Lại nhẫn tâm như vậy!"



Nói xong, Nam Ức Tịnh liền thấy Nam Hương Vận dứt khoát đâm kiếm vào trái tim mình, đôi mắt nàng liền mở to, vô cùng hoảng sợ hô "Đại tỷ, không phải! Không phải! Đại tỷ!"



"Ức Tịnh! Ức Tịnh!" Âm thanh ấm áp của Nạp Lan Thần Dật vang bên tai nàng, NƯT từ từ mờ mắt, mới phát hiện toàn bộ chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi. Vươn tay sờ, trên trán nàng đã rịn ra một tầng mồ hôi rồi.



Thật lâu sau Nam Ức Tịnh mới từ từ khôi phục bình tĩnh, ngước mắt nhìn đôi mắt dịu dàng của Nạp Lan Thần Dật, nàng nhẹ thở phào một hơi, thì ra chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi



"Gặp ác mộng sao?" Nạp Lan Thần Dật nắm tay Nam Ức Tịnh, ân ần hỏi han.



Nam Ức Tịnh gật gật đầu, nhưng không muốn Nạp Lan Thần Dật nhắc đến cảnh tượng nàng mơ thấy, nếu Nạp Lan Thần Dật biết nàng mơ thấy gì, nhất định sẽ đoán được suy nghĩ của nàng, nàng đã nói, nàng không muốn trở thành gánh nặng của chàng.



Nhưng mà Nạp Lan Thần Dật vô cùng thông minh, cho là Nam Ức Tịnh cái gì cũng không nói, chàng cũng có thể đoán được một chút khi nàng đang nói mớ. Sợ là trong lòng Ức Tịnh vẫn không đành lòng đi.