Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 79 : Khói lửa, chiến tranh nổi lên!

Ngày đăng: 20:30 21/04/20


Cuối cùng, Đông Lâm vẫn xuất quân xâm lược.



Tướng quân mang binh xuất chinh của Nam Hải chính là Tống Tử Văn.



Chiến sự nhanh chóng được triển khai, giống như bầu trời mùa hè cuồn cuộn tiếng sấm, không có dấu hiệu nào, lại rất mạnh mẽ.



Quân đội của Nam Hải căn bản không cách nào ngăn cản thế công như vũ bảo của quân đội Đông Lâm, dưới sự nỗ lực của Tống Tử Văn, chiến sự kéo dài nửa tháng, cuối cùng thành trì ở biên giới Nam Hải đã sụp đổ.



Chiến tranh khiến dân chúng ở biên giới Nam Hải không nơi nương tựa, dân chúng ở đế đô cũng lo sợ trước chiến tranh, cả Nam Hải lọt vào một mảnh khủng hoảng cực độ. Cho nên vị công chúa hòa thân Nam Ức Tịnh càng bị dân chúng bới móc phê phán.



Trong lúc mọi người chế giễu, hành động của Nam Ức Tịnh càng làm cho mọi người kinh ngạc. Nàng thế nhưng lựa chọn ở nơi đầu gió đỉnh sóng—— trở về Nam Hải thăm người thân.



Xe ngựa của Nam Ức Tịnh che một tầng màn tơ nhàn nhạt, sườn xe cao quý, trong khi khắp nơi đều là dân chết đói ở biên cương, sự xuất hiện của chiếc xe cực kì đột ngột.



Nam Ức Tịnh xuyên qua màn tơ của xe ngựa thấy rõ tình hình bên ngoài. Bách tính dựa vào nhau, áo quần rách nát không chịu nổi, trên người còn dính vết máu, cũng không rõ họ có phải là binh lính không, một đám người tụ tập một chỗ, hoặc ngồi hoặc nằm, sắc mặt đều tái nhợt, thậm chí không nhìn ai còn sống ai đã chết.



Nàng đã từng tưởng tượng qua chiến tranh thảm thiết thế nào, cũng không chỉ một lần nằm mơ thấy tình cảnh như thế. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, hiện thực càng rung động lòng người hơn.



Ngón tay như bạch ngọc nắm thật chặt, móng tay thật dài khảm thật sâu vào lòng bàn tay, Nam Ức Tịnh nhíu thật chặt chân mày, như có như không vẻ u sầu.



Nạp Lan Thần Dật ngồi bên cạnh Nam Ức Tịnh, gò má của hắn hoàn mỹ mà mỹ lệ, con ngươi đen như mực xuyên qua màn tơ nhìn cảnh tượng bên ngoài xe ngựa, vẻ mặt bình thản, hình như mọi thứ trước mắt không làm lòng hắn gợn sóng chút nào, hắn vĩnh viễn thanh nhã mà cao quý.



Nhưng khi hắn chuyển mắt thấy trên mặt Nam Ức Tịnh mơ hồ khổ sở, chân mày của hắn không khỏi nhíu lại, trong mắt chứa mấy phần buồn rầu, vốn định mở miệng an ủi Nam Ức Tịnh đôi câu, cuối cùng không cách nào mở miệng được.



Lần này Nam Ức Tịnh trở về Nam Hải thăm người thân, hắn vốn không đồng ý. Dù sao hiện tại Nam Hải và Đông Lâm đang giao chiến, Nam Ức Tịnh trở về Nam Hải thăm người thân sẽ không an toàn. Không chỉ là Hoàng thất Nam Hải, ngay cả dân chúng của Nam Hải, sợ là đang hận thấu xương Nam Ức Tịnh.



Nhưng hắn biết, nàng muốn tự mình đi giải quyết vài chuyện. Chỉ cần là chuyện nàng quyết định, hắn sẽ không ngăn cản, việc duy nhất hắn có thể làm, chính là ở bên người nàng tiếp cho nàng sức mạnh, bảo vệ nàng.



Xe ngựa chạy một đường, dân chúng không biết thân phận của người trong xe ngựa, nhưng mà ở lúc này, thấy một chiếc xe ngựa đắt tiền như vậy, không thể nghi ngờ là như nhìn thấy được cứu tinh. Dân chúng còn có hơi sức như ong vỡ tổ lao qua, ngăn trước mặt xe ngựa gào khóc, "Vị quý nhân này. Van cầu người cho chúng ta ăn chút gì!"



Nam Ức Tịnh nhìn dân chúng vây đầy trước mặt xe ngựa, nhìn dáng vẻ tiều tụy quần áo lam lũ của bọn họ, nghĩ đến bọn họ đã đói bụng lâu rồi, khuôn mặt có chút xúc động.



Trầm mặc một hồi lâu, Nam Ức Tịnh nhàn nhạt nói với phu xe, "Tiếp tục đánh xe đi, nếu có người ngăn cản, dùng roi ngựa đuổi đi!"



Giọng nói của nàng uyển chuyển mà lành lạnh, mang theo uy thế nhàn nhạt, mặc dù không cao, nhưng lại khiến dân chúng vây ở trước xe nghe rõ, bọn họ vừa nghe Nam Ức Tịnh lãnh khốc như vậy, trên mặt lộ ra một chút sợ, nhưng chờ đợi trong mắt cũng không tiêu tán.



Bích Hải đang đánh xe, nàng luôn tuân lệnh của Nam Ức Tịnh, cộng thêm nàng là người trong Ma Cung, đương nhiên không phải người mềm lòng, roi ngựa trong tay giơ cao lên, như muốn quất xuống, bách tính nhìn thấy một màn này, rối rít lui ra.



Bởi vì do chiến sự, bọn họ đã đói bụng lâu rồi, quả thật rất muốn ăn cái gì. Thế nhưng khi roi rơi xuống, sợ là sẽ lấy đi nửa cái mạng của bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng rối rít lui ra, xe ngựa tiếp tục lên đường.



Nạp Lan Thần Dật nhíu mày nhìn Nam Ức Tịnh một cái, ôn nhu hỏi, "Ta cho là Ức Tịnh sẽ cho bọn họ cái ăn đấy."



Dù sao trong mắt nàng vẫn có chút xúc động.



Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, khóe môi nở nụ cười bất đắt dĩ, nói, "Cho bọn họ cái ăn thì được gì? Cho được một ngày, có thể cho được một đời sao? Huống chi trước mặt có rất nhiều dân chúng, chúng ta cũng không có nhiều thức ăn như vậy. Nếu hiện tại cho, dân chúng trước mặt sẽ đổ tới đây, đến lúc đó sợ là không đi được."



Nạp Lan Thần Dật nghe Nam Ức Tịnh nói, khóe môi nâng lên một nụ cười như có như không, vẻ mặt lạnh nhạt ôn nhu, gật đầu nói, "Ức Tịnh nói rất đúng. Thay vì làm những chuyện vô nghĩa này, không bằng làm chút chuyện nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)."



Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, không khỏi nhíu mày nhìn hắn, lại thấy vẻ mặt của hắn bình thản, chỉ là đôi tròng mắt kia sáng quắc.



Ý tứ của hắn nàng hiểu. Thay vì làm việc thiện vô ý nghĩa như vậy, không bằng sớm ngày nhất thống thiên hạ. Chỉ khi nhất thống thiên hạ, mới có thể chân chính không có chiến sự, lấy giết chóc ngăn giết chóc có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng đây chính là biện pháp nhất lao vĩnh dật.



Hắn không chỉ có mưu lược hơn người, tấm lòng càng không thể so sánh.



Người trong thiên hạ chưa chắc coi trọng tánh mạng con người khác. Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu muốn hòa bình, nhất định phải có hy sinh. Muốn bảo vệ nhiều người hơn, nhất định phải có một số ít người hy sinh, đây là chuyện không thể tránh.



Nếu nói lòng dạ đàn bà luôn mềm yếu, này là chuyện bình thường. Nhưng đây là hắn "Mạch thượng nhân Như Ngọc, công tử thế vô song."



Xe ngựa tiếp tục di chuyển, Nam Ức Tịnh miễn cưỡng tựa vào trên vách xe ngựa, như đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là lông mày xinh đẹp của nàng khẽ nhíu lại, mơ hồ u sầu.
Doãn Lưu Quang nhìn nụ cười trên mặt Nam Ức Tịnh, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng. Hắn cũng không muốn bức nàng, nhưng bắt hắn vì nàng mà ruồng bỏ Nam Hải, hắn không làm được.



Nam Ức Tịnh theo Nam Vũ tiến cung, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, xa xa nhìn thấy Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịnh nhếch môi nghênh đón, nói với Doãn Lưu Quang, "Doãn Thiếu chủ ra chiến trường có nắm chắc mấy phần thắng?"



Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịnh gọi hắn là Doãn Thiếu chủ, thì biết rõ trong lòng Nam Ức Tịnh đang rất buồn bực hắn, không khỏi nâng lên nụ cười khổ, ôn hòa lên tiếng, "Chỉ có năm phần."



Trong mắt Nam Ức Tịnh lóe lên tinh quang. Nàng biết năm phần trong miệng của Doãn Lưu Quang có ít nhất hai phần là căn cứ theo giao dịch của hắn và Nạp Lan Thần Dật, nhưng nếu Doãn Lưu Quang trên chiến trường mới biết vị thương nhân buôn bán ngựa kia chính là Nạp Lan Thần Dật, những chiến mã này không những không phản bội Đông Lâm, ngược lại khiến Đông Lâm như hổ mọc thêm cánh, hắn còn có mấy phần thắng đây?



"Doãn Thiếu chủ phải bảo trọng!" Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Quang một cái, lạnh giọng nói.



Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịnh, mặc dù vẻ mặt của nàng lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại chứa quan tâm và lo lắng mơ hồ, không khỏi khổ sở cười một tiếng. Từ trước đến giờ Nam Ức Tịnh luôn quật cường như vậy, rõ ràng nàng không đành lòng, rõ ràng nàng đang lo lắng cho hắn, nhưng lại không chịu nói ra. Mà hắn, cũng giống như nàng không phải sao?



"Ức Tịnh, không phải là ta bức ngươi. Chỉ là ngươi có chuyện ngươi cần làm, ta cũng có sứ mạng không thể bỏ. Ta không thể trơ mắt nhìn Nam Hải diệt vong, không thể trơ mắt nhìn dân chúng trôi dạt khắp nơi. Ta biết rõ ngươi hận, nhưng ta đã sớm nói qua, có rất nhiều cách báo thù." Doãn Lưu Quang nhìn thẳng Nam Ức Tịnh, đã đến một bước này, hắn cũng không còn gì bận tâm, hắn nói từng chữ với nàng, "Nếu ngươi nguyện ý, cho dù là ngôi vị hoàng đế Nam Hải, ta cũng có thể giúp ngươi."



Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói, không khỏi kinh ngạc lui một bước. Ý tứ của hắn là muốn nàng làm Hoàng đế Nam Hải sao? Nếu nàng làm Hoàng đế Nam Hải, Hoàng thất Nam Hải sẽ chạy không thoát, mà dân chúng Nam Hải sẽ không cần trở thành vật hy sinh cho nàng báo thù.



Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện đăng cơ làm hoàng đế. Mặc dù nàng thích phá bỏ mọi luật lệ, nhưng nàng chưa từng muốn làm nữ tử xưng đế.



"Ta sẽ suy nghĩ lại." Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Quang một cái, trong mắt như có thâm ý. Giờ khắc này, nàng mới nhận ra thứ hắn đang bảo vệ chính là dân chúng Nam Hải, không phải Hoàng thất Nam Hải.



Trở lại tẩm cung của nàng, đã nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật đang khoan thai tự đắc nằm ở trên giường êm, nửa hí con ngươi, trên khuôn mặt tuấn mỹ có xuất trần không nói ra được cùng lười biếng, nghe tiếng bước chân của Nam Ức Tịnh, hắn miễn cưỡng giương mắt, dịu dàng kéo tay của nàng, cười nói, "Trở về rồi."



Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật, trong lòng đang suy nghĩ phải làm sao nói cho Nạp Lan Thần Dật biết đề nghị của Doãn Lưu Quang, theo ý nàng, đây là một đề nghị rất tốt.



Nếu nàng có thể đăng cơ làm hoàng đế, như vậy Nam Hải sẽ thuộc về nàng, thuộc về nàng cũng chính là thuộc về Nạp Lan Thần Dật, mà không phải thuộc về Đông Lâm. Đây sẽ là một quả cân quan trọng cho Nạp Lan Thần Dật đoạt quyền sau này.



Mặc kệ là tốt cho con dân Nam Hải, hay cho Nạp Lan Thần Dật, hay là nàng có thể tự tay báo thù, đây đều một phương pháp cực tốt, thật đã làm khó Doãn Lưu Quang, hắn vì chu toàn cho nàng cũng như con dân Nam Hải mà nghĩ ra cách này.



Chỉ là phải làm thế nào giúp Nam Hải chống lại thế lực hùng mạnh của Đông Lâm, phải cứu Nam Hải như thế nào. Mà nàng phải thay đổi mọi mưu kế của mình thế nào, đi mưu đoạt vị trí hoàng đế sao?



Nam Ức Tịnh nói ý tưởng của mình cho Nạp Lan Thần Dật nghe, Nạp Lan Thần Dật nghe xong, chỉ dịu dàng nhìn nàng, ôn nhu hỏi, "Ức Tịnh muốn làm Hoàng đế Nam Hải sao?"



Giọng nói dịu dàng, lại đi thẳng đến nội tâm. Hắn vĩnh viễn suy tính cho nàng. Nàng nói lên ý nghĩ kinh thiên như vậy, điều hắn quan tâm không phải là suy tính của nàng có ảnh hưởng đến đại nghiệp thống nhất thiên hạ của hắn không, cũng không phải là phải giải quyết cục diện khó khăn trước mặt như thế nào, hắn chỉ hỏi nàng có muốn làm Hoàng đế Nam Hải hay không thôi.



Nàng muốn tiền vô cổ nhân (xưa nay chưa từng có), sẽ là nữ đế sao? Không phải nàng muốn làm Nữ Đế, nhưng làm Nữ Đế thể giải quyết những chuyện nàng phiền nhiễu. Đã như vậy, vì sao không làm đây?



"Đây là lựa chọn tốt nhất của ta bây giờ." Khóe môi của Nam Ức Tịnh nâng lên nụ cười, Nữ Đế sao? Nàng xác thực muốn thử một lần.



Nạp Lan Thần Dật thấy hứng thú và thoải mái trong tròng mắt của Nam Ức Tịnh, biết Nam Ức Tịnh đã đồng ý. Có lẽ đây là biện pháp tốt nhất cho nàng, đã như vậy, sao hắn không thành toàn cho nàng được?



"Nếu Ức Tịnh đã quyết định, mấy ngày sau ta sẽ trở về Đông Lâm thay nàng chu toàn. Ở Nam Hải, Ức Tịnh phải tự lo cho mình rồi." Nạp Lan Thần Dật đưa tay ôm Nam Ức Tịnh vào trong ngực, trên trán đều là cưng chiều.



Nam Ức Tịnh tựa vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, giống như ở trong lồng ngực của hắn sẽ tránh được mọi rắc rối, nàng suy nghĩ nhiều như vậy nhưng chỉ cần lẳng lặng tựa vào trước ngực của hắn, giống như chỉ có ở bên cạnh hắn, nàng mới có thể cảm thấy an tâm.



"Thần Dật, chàng rất hiểu ta." Nam Ức Tịnh ở trong lòng hắn rầu rĩ nói, hắn rời khỏi Nam Hải đến Đông Lâm chu toàn, tất nhiên là vì khống chế thế cục, nhưng cũng là muốn cho nàng tự tay báo thù.



Hắn hoàn toàn thoải mái thực hiện những ý muốn của nàng, mỗi một câu mỗi một hành động của hắn như truyền hơi ấm vào tâm can của nàng.



"Nếu không hiểu nàng, thì sao *nàng?" Nạp Lan Thần Dật đưa tay kéo Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo tràn đầy cưng chiều. Nàng từng chịu nhiều khổ sở, nếu hắn tìm thấy nàng sớm, thì nàng sẽ không chịu chút uất ức nào.



Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật, hai người nhìn nhau, tình cảm không nói nên lời từ từ lan tỏa ra. Nạp Lan Thần Dật cúi người hôn xuống.



Nụ hôn của hắn êm ái mà triền miên, giống như một bàn tay vuốt ve lòng của Nam Ức Tịnh, khiến trái tim nguội lạnh của nàng từ từ ấm áp lại.



Tay từ từ ôm cổ của Nạp Lan Thần Dật, Nam Ức Tịnh chủ động hôn sâu hơn, lưỡi thăm dò trong miệng Nạp Lan Thần Dật, mời gọi hắn cùng múa với nàng. Trong lòng nàng có quá nhiều cảm động, quá nhiều tình cảm, chỉ có thể thông qua nụ hôn này truyền cho hắn biết.



Nạp Lan Thần Dật như cảm thấy tâm tình trong lòng Nam Ức Tịnh, hắn càng dịu dàng vuốt ve nàng, giống như đang nói d[d[lqd cho nàng biết, mặc kệ xảy ra cái gì, tất cả đều có hắn.