Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 80 : Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết! (3)

Ngày đăng: 20:30 21/04/20


Lúc này Lam Cẩn Du mới phục hồi tinh thần từ sự áy náy với Nam Ức Tịnh, vội vàng nói "Hoàng thượng minh giám, lòng trung thành của thần có trời trăng chứng giám!"



Cho dù Lam Cẩn Du có thề son sát, Nam Vũ cũng không còn hoàn toàn tin tưởng hắn nữa. Ông ta lập tức sai người điều tra Thừa tướng Lam Cẩn Du, quả nhiên lục soát được trong phủ Thừa tướng có thư từ qua lại với Đông Lâm, Lam Cẩn Du nhìn những "chứng cứ" này mà không khỏi sợ hãi, nâng mắt nhìn Nam Ức Tịnh.



Thế nhưng Nam Ức Tịnh chỉ cười như không cười nhìn Lam Cẩn Du. Dù sao hắn đều sẽ chết thôi, chỉ là nàng dệt hoa trên gấm giúp hắn tạo ra mấy chứng cứ xác thực một chút, đâu cần phải giật mình nhìn nàng chứ?



Chậm rãi đi đến cạnh Lam Cẩn Du, dùng giọng nói lạnh lùng mà chỉ hai người nghe được: "Giật mình? Đau lòng? Tâm trạng của ngươi khi thấy những thư từ hôm nay giống với tâm trạng của ta khi nhìn thấy bức thư trong tay Nam Tú Cầm đấy. Lam Cẩn Du, ngươi nợ ta, ta muốn dùng tính mạng để trả!"



Lam Cẩn Du khó tin nhìn Nam Ức Tịnh, cho dù hắn có giả vờ kiềm chế đến bao nhiêu thì giờ phút này cũng không thể không giống như tâm thần rống lên "Hoàng thượng minh giám! Những thư từ này không phải của thần, là Nam Ức Tịnh, là nàng ta muốn hại chết thần!"



Nhưng giờ phút này dù Lam Cẩn Du có tức giận thét chói tai thì cũng không hề tác động đến Nam Vũ chút gì, ngược lại chỉ làm ông ta thêm hoài nghi hắn thôi. Huống chi cho dù những thư từ này là do Nam Ức Tịnh ra tay thì làm sao chứ? Hiện tại ông ta không thể động vào Nam Ức Tịnh.



Hơn nữa ông ta cũng đã sớm ra quyết tâm giết Lam Cẩn Du, dù không có những thư từ này Lam Cẩn Du cũng khó tránh khỏi cái chết, chẳng qua như thế càng danh chính ngôn thuận hơn thôi.



Nam Vũ không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, cho thị vệ một ánh mắt, lạnh giọng nói "Người đâu! Hữu tướng Lam Cẩn Du cấu kết với Đông Lâm, ý định mưu phản, phản bội Nam Hải. Thật sự là tội ác tày trời. Lệnh giờ Ngọ ngày mai chém đầu trước dân chúng!"



Lam Cẩn Du nghe Nam Vũ nói mà cả người cứng lại.



Từ một kẻ thư sinh nghèo khó từng bước leo lên bị trí hữu tướng, toàn bộ những thứ hắn phải lao lực suy tính mới có thế nhưng lại mất đi trong nháy mắt. Danh lợi tiền tài mà hắn mong muốn đều không còn, thậm chí ngay cả mạng sống cũng không giữ được.



Hắn chỉ cười to đến thở dốc, lại nói không nên lời nào. Hắn biết, Nam Vũ đã hạ quyết tâm muốn giết hắn, cho dù hắn có cầu xin thế nào cũng không được.



Cả người Lam Cẩn Du nhanh chóng xụi lơ xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt đờ đẫn mà bi thương. Vô tri vô giác đã bị thị vệ nhấc lên, kéo ra khỏi sảnh lớn.



Khi sắp ra khỏi sảnh lớn, hắn bỗng nhiên không chịu đi tiếp, liều mạng quay lại nhìn đến chỗ sâu trong sảnh lớn, lại chỉ có thể thấy được khuôn mặt không rõ của Nam Ức Tịnh. Hắn không biết nàng đang dùng vẻ mặt gì nhìn bản thân, chỉ là dường như hắn thấy lại được Nam Ức Tịnh luôn luôn mặc quần áo tim nhạt của năm đó, dịu dàng nhìn hắn vậy.



Hắn sai lầm rồi. Hắn vứt bỏ những điều quý giá nhất dành cho mình mà đuổi theo những thứ danh lợi cùng quyền thế hão huyền. Cuối cùng, hắn đã phải trả giá đắt cho sai lầm của mình.




Từ khi sinh non thì quan hệ giữa Doãn Lưu Nguyệt và Nam Dận liền vô cùng không tốt, ngay từ đầu nàng ta một lòng muốn báo thù thay chính con của mình, càng về sau liền phát hiện báo thù cũng vô vọng thì liền cam chịu.



Từ sau khi nàng cùng Nam Dận nghênh đón Nam Ức Tịnh thì nàng lại càng hay nhốt mình trong phòng đóng cửa không ra, cũng không uống thuốc, chỉ ăn chút cơm canh hàng ngày.



"Lưu Nguyệt à." Nam Dận đẩy cửa ra, dịu dàng gọi nhưng khi hắn thấy rõ khuôn mặt của Doãn Lưu Nguyệt thì liền lùi lại một bước.



Vốn khuôn mặt luôn tỏa sáng của Doãn Lưu Nguyệt lúc này lại là một mảnh xám tra, hốc mắt thâm sì lõm xuống, mặt như gầy đi một lớp, chỉ có đôi mắt kia có vẻ to đến đáng sợ. Nàng ta nhìn Nam Dận tiến vào, vẻ mặt không mấy thay đổi, giống như một con rối gỗ mà phát ra giọng nói khàn khàn "Thái tử điện hạ có gì phân phó?"



Nàng sống đã không còn ý nghĩa, chỉ là nàng hận bản thân không có dũng khí vì con thì mới kéo dài hơi sống qua ngày như vậy.



"Lưu Nguyệt, tại sao nàng lại thành như vậy?" Một câu này của Nam Dận quả thật giật mình, cũng thoáng vài phần thương tiếc, dù sao hắn cùng từng có một khoảng thời gian ân ái với Doãn Lưu Nguyệt, tuy thời gian đó mỗi cái ôm đều chỉ do muốn lấy lòng mà thôi.



Doãn Lưu Nguyệt coi như không để ý đến dáng vẻ bản thân hiện giờ, chỉ cười cười với Nam Dận, ý cười mang theo hối hận, bất đắc dĩ, cũng mang theo lạnh giá, nàng hỏi Nam Dận nhưng cũng giống như hỏi bản thân "Tại sao ta lại thành như vậy?!"



"Lam Cẩn Du và Nam Tú Cầm đã chết rồi. Con của chúng ta đã được báo thù. Nàng không cần như vậy nữa." Nam Dận nghĩ đến hiện giờ hắn cần gấp sự giúp đỡ của Doãn Lưu Quang, liền muốn lấy lòng Doãn Lưu Nguyệt, đưa tay nâng Doãn Lưu Nguyệt, nắm bả vai nàng ta dịu dàng nói.



Doãn Lưu Nguyệt nghe Nam Dận nói, đôi mắt hơi sáng lên. Mối thù của con nàng được trả rồi sao? Chỉ là trả thù rồi thì làm sao đây, con của nàng đã không trở về rồi, dù nàng mất đi mọi thứ cũng không trở về được.



Nếu như thời gian có thể quay lại, nàng tình nguyện lúc trước không hành động theo cảm nghĩ mà dẫn dụ Nam Dận. Hoặc là nàng tình nguyện trước kia không được nhà họ Doãn thu nuôi, không cần phải đem lòng yêu Doãn Lưu Quang, không cần phải vô vọng chờ đợi quá nửa tuổi xuân.



"Bọn họ, tại sao lại chết?" Trước nàng đã cầu Nam Dận nhiều lần, Nam Dận cũng không dám thay hài tử nàng trả thù, chỉ bảo nàng chờ. nhưng hiện giờ là ai ra tay?



Trong mắt Nam Dận lướt qua tia thâm trầm, mang theo lo lắng nói với Doãn Lưu Nguyệt "Là Nam Ức Tịnh. Hiện giờ tình hình trên triều biến đổi rất kỳ lạ, ta thật sự không rõ Nam Ức Tịnh muốn làm cái gì. Lưu Nguyệt, nàng nhanh đi cầu ca ca nàng giúp ta đi."



Nam Ức Tịnh?! Thật sự là nàng ấy. Thật không ngờ lòng vòng một vòng, người thay nàng báo thù lại là người nàng từng hận nhất. Bên môi treo lên nụ cười thoải mái, Doãn Lưu Nguyệt có chút thương tiếc nhìn Nam Dận, nói: "Vô dụng rồi. Cho dù ta có đi xin ca ca thì ca cũng sẽ không giúp ngươi đâu."