Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 81 : Giết phụ thân? ! Không, bổn tọa chỉ đang giết tên súc sinh!

Ngày đăng: 20:30 21/04/20


Editor: Trà sữa trà xanh



Nam Dận nghe lời nói của Doãn Lưu Nguyệt, cho là Doãn Lưu Nguyệt không chịu giúp hắn, sắc mặt của hắn hơi trầm xuống, đưa tay đè lại bả vai của Doãn Lưu Nguyệt, âm trầm nói, "Doãn Lưu Nguyệt. Chúng ta cùng chung một chuyến tuyến. Chỉ có khi ta leo lên đế vị, ngươi mới có tương lai đó!"



Bây giờ thân thể của Doãn Lưu Nguyệt rất yếu không chịu nổi, sao chịu nổi sức mạnh của Nam Dận, sắc mặt của nàng lập tức trắng thêm mấy phần, đôi mắt châm chọc nhìn hắn.



Cùng chung chuyến tuyến sao? Sợ là không phải như vậy. Coi như nàng giúp hắn lấy được đế vị, dựa theo tính nết có mới nới cũ phong lưu thành tánh của Nam Dận, sao có thể đối tốt với nàng? Huống chi cho tới bây giờ, nàng đã sớm nhận ra, hoàng hậu cái gì, mẫu nghi thiên hạ cái gì, đều là thứ vô căn cứ thôi.



"Thái tử điện hạ cho rằng thân thể này của Lưu Nguyệt còn có thể sống đến lúc nào?" Doãn Lưu Nguyệt mặc cho Nam Dận đè bả vai của nàng, trên khuôn mặt tái nhợt đột nhiên hiện ra một tia ửng hồng, nàng ho sặc sụa mấy tiếng, chính xác là ho ra máu.



Thân thể của nàng nàng biết. Kể từ lần sanh non đó thân thể của nàng vẫn chưa tốt lên, cộng với ngày đêm u buồn, thân thể của nàng càng yếu ớt hơn. Sợ là sắp ra đi rồi.



Nam Dận thấy bộ dạng mệt mỏi của Doãn Lưu Nguyệt, không khỏi sinh lòng chán ghét, hắn muốn nói thêm vài điều nữa, lại bị ánh mắt xám tro giống như người chết của Doãn Lưu Nguyệt chặn lại, đành phải tức giận phất tay áo rời đi.



Doãn Lưu Nguyệt nhìn Nam Dận đi ra khỏi phòng, đột nhiên cả người xụi lơ ở trên mặt đất, sắc mặt của nàng như khô cằn, trong tròng mắt lõm xuống khổng lồ chảy ra từng giọt nước mắt như hạt đậu. Bây giờ nàng rất ân hận những chuyện lúc trước, nhưng nàng đã không thể qua trở lại như trước nữa. Nàng còn kéo dài chút hơi thở yếu ớt cuối cùng, là vì cái gì đây?



Nam Dận đã rời phủ ba ngày, đợi đến khi hắn trở về, thì nhận được tin Doãn Lưu Nguyệt tuyệt thực mà chết, không khỏi giận dữ, sai người đánh tỳ nữ phục vụ cho Doãn Lưu Nguyệt đến chết.



Hắn phiền muộn đi tới đi lui trong đình viện. Thế cục bây giờ cực kỳ phức tạp, hắn không biết rốt cuộc là ai đang âm thầm thao túng triều đình, cũng không biết Nam Khởi có thật bỏ qua địa vị đế vương không. Vào lúc này, lập trường của Doãn Lưu Quang rất quan trọng. Hôm nay Doãn Lưu Nguyệt chết trong phủ của hắn, không biết Doãn Lưu Quang có thể trách tội hắn không.



Mặc dù Nam Dận đã cố hết sức giấu giếm, tin tức Doãn Lưu Nguyệt qua đời vẫn bị truyền ra ngoài. Nam Dận đành phải báo lên Nam Vũ, làm tang sự cho Doãn Lưu Nguyệt.



Nam Ức Tịnh nghe tin Doãn Lưu Nguyệt qua đời cũng không cảm thấy bất ngờ, từ lúc nàng nhìn thấy nàng ấy, nàng đã đoán được sẽ có kết quả này. Một người cố chấp một khi đánh mất điều mình vẫn luôn cố chấp, sẽ phát hiện mọi chuyện nàng làm trước đây đều là chuyện cười, đả kích lớn như vậy, sẽ làm người ta hỏng mất.



Mà Doãn Lưu Quang nghe được tin tức này, bi thương lan tràn trên khuôn mặt. Mặc kệ như thế nào, Doãn Lưu Nguyệt vẫn là muội muội ruột thịt mà hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn, làm bạn với nhau vài chục năm, coi như nàng đã làm sai rất nhiều việc, nhưng đến lúc nghe tin nàng bệnh mà chết, hắn vẫn nhịn không được thổn thức.



Mọi chuyện đều do bản thân nàng làm sai thôi.



Tang sự của Doãn Lưu Nguyệt không làm lớn lắm. Dù sao hiện tại đại quân của Đông Lâm vẫn còn đóng ở biên cảnh của Nam Hải, mà thời tiết của Nam Hải lại biến hóa kì lạ, ai cũng cảm thấy Nam Hải sắp đổi vua rồi.



Cảm nhận được sự kì lạ trên triều không riêng mình Nam Dận, thân là Đế Vương Nam Hải, sao Nam Vũ không phát hiện được đây? Mà hắn không những đã nhận ra sự mất bình tĩnh trên triều, mà còn tìm ra người đứng sau điều khiển mọi việc.



Dĩ nhiên, nếu không phải Nam Ức Tịnh cố ý để lại đầu mối, cho Nam Vũ thông minh cũng không thể nào đoán được là Nam Ức Tịnh động tay chân. Về phần tại sao Nam Ức Tịnh muốn để lại đầu mối, dĩ nhiên là ép Nam Vũ chó cùng đường quay lại cắn.



Đã là chết qua một lần, Nam Ức Tịnh đã quá rõ ràng với sắc mặt của hoàng thất Nam Hải, nàng biết rõ lòng dạ độc ác cùng hèn hạ của bọn hắn, vì vậy nàng đào xong bẫy rập, để cho từng người bọn họ nhảy xuống!



Quả nhiên. Ngay đêm đó Nam Vũ mời Nam Ức Tịnh ăn cơm.



"Lúc này Hoàng thượng mời ngươi qua, sợ là rắp tâm không tốt." Doãn Lưu Quang có chút lo lắng cau mày, ôn hòa nhìn Nam Ức Tịnh, cho dù biết rõ rất ít chuyện có thể làm khó nàng, hắn vẫn không nhịn được nhắc nhở.



Nam Ức Tịnh nghe vậy, chẳng nói đúng sai cười cười, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập hận ý thiêu đốt cùng tự tin, đôi môi xinh đẹp của nàng nói từng chữ, "Rắp tâm không tốt sao? Điều bổn tọa muốn chính là hắn rắp tâm không tốt! Tối nay bổn tọa sẽ để cho hắn biết cái gì gọi là tự mình làm tự mình chịu!"



"Ý của ngươi là... Ngươi phải.... Giết phụ thân?" Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịnh nói, nhìn thấy ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đôi mắt nàng, trên mặt Doãn Lưu Quang lộ ra chút hoảng sợ, nhìn Nam Ức Tịnh hỏi thật chậm.



Bây giờ Nam Hải đã bị Nam Ức Tịnh nắm trong lòng bàn tay rồi, mà Nam Hương Vận cũng đồng ý thuyết phục Tống Tử Văn dốc sức cho Nam Ức Tịnh, có thể nói hiện tại chỉ cần Nam Ức Tịnh nguyện ý, Nam Hải tùy thời sẽ trở thành vật trong túi của nàng, coi như hiện tại nàng động thủ giết Nam Vũ, cũng không có gì.



Nhưng dù sao Nam Vũ cũng là phụ thân của nàng. Nàng thật muốn giết phụ thân của mình sao? Hắn không lo chuyện khác, hắn chỉ lo lắng nếu nàng làm thật, dân chúng thiên hạ sẽ nói nàng thế nào?



Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói, nhìn lo âu và không đồng ý trong tròng mắt Doãn Lưu Quang, lạnh nhạt quay mặt qua chỗ khác, khóe môi nâng lên nụ cười lạnh lùng, lạnh giọng nói, "Giết phụ thân sao?! Không, bổn tọa chỉ đang giết tên súc sinh thôi!"



Nữ nhi đầu lòng của mình cũng có thể chắp tay cho người khác. Hài tử ruột thịt của mình cũng bị mình lợi dụng. Nữ nhân đã làm bạn nhiều năm với hắn cũng có thể đưa vào lãnh cung. Người như vậy có thể coi là người sao?



Phụ thân sao?! Từ lúc bốn năm trước Nam Ức Tịnh nàng uống xong ly rượu độc kia, nàng đã sớm không phụ không mẫu rồi, sao có phụ thân được?! Nàng giết Nam Vũ, chỉ là đang giết tên súc sinh thôi!



"Cho dù như thế, chẳng lẽ ngươi không sợ dân chúng chỉ trích ngươi sao?" Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịnh nói, hắn biết Nam Ức Tịnh rất hận phụ mẫu của mình, thậm chí giết Nam Vũ là chuyện bắt buộc phải làm, thế nhưng hắn lại không đành lòng nhìn dân chúng nguyền rủa Nam Ức Tịnh, hắn nói, "Không bằng để ta làm đi."



Nghe Doãn Lưu Quang nói, trong d[d[lqd mắt Nam Ức Tịnh không khỏi xẹt qua một tia khiếp sợ. Doãn Lưu Quang luôn bảo vệ Nam Hải, thậm chí hắn vì lê dân bách tính Nam Hải mà chối bỏ Hoàng thất Nam Hải, nhưng bảo hắn giết Nam Vũ, e rằng trong lòng của hắn rất khổ Sở.



Nàng giết Nam Vũ sẽ bị dân chúng chỉ trích, chẳng lẽ hắn sẽ không sao? Coi như hắn không động thủ giết Nam Vũ, sợ là cũng không thiếu chỉ trích rồi. Tội gì Hắn tội gì thay nàng nhận tiếng thích khách vua? Huống chi thù của nàng thì nàng báo, không cần mượn tay người khác!




Trương Sở Sở không khỏi lùi lại một bước, nàng nhìn sát ý trong mắt Nam Ức Tịnh cùng nụ cười lười biếng ở khóe môi của nàng, nói, "Ngươi không phải là người! Ngươi là ma quỷ!"



Nam Ức Tịnh nghe Trương Sở Sở nói, giận quá thành cười, lạnh giọng nói, "Ta là ma quỷ?! Ha ha, ta là ma quỷ. Nhưng là ai biến ta thành bộ dáng bây giờ?! Trương Sở Sở, ngươi còn mặt mũi nói lời này sao!"



Trương Sở Sở bị Nam Ức Tịnh chất vấn á khẩu không trả lời được. Ban đầu lúc nàng mới vừa sinh hạ Nam Dận và Nam Ức Tịnh, Hoàng đế Đông Lâm liền nói muốn bắt thái tử làm con tin.



Nàng vì củng cố địa vị của mình, chỉ có thể lựa chọn hy sinh Nam Ức Tịnh, lúc ấy trong lòng của nàng cũng chua xót không thôi, thế nhưng cũng không thể làm gì. Nếu đã lựa chọn hy sinh Nam Ức Tịnh, thì nàng sẽ không dành tình cảm cho hài tử này.



Vì vậy bắt đầu từ đó, nàng coi mình không có sanh nữ nhi này, chỉ coi Nam Ức Tịnh là một con cờ. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới tâm tình của Nam Ức Tịnh, cũng không nghĩ tới những hành động của nàng có bao nhiêu việc không bằng cầm thú.



"Ức Tịnh, mẫu hậu biết mình sai rồi, cho mẫu hậu thêm một cơ hội đi!" Trương Sở Sở đưa tay kéo ống tay áo của Nam Ức Tịnh, ý đồ đả động Nam Ức Tịnh.



Nhưng Nam Ức Tịnh lại lạnh lùng rút ống tay áo của mình ra, không hề nhìn Trương Sở Sở, mặc kệ giờ phút này bà ta nói xin lỗi là thật hay giả, đối với nàng mà nói, tất cả đều đã quá muộn.



Mười tám năm nay mọi tổn thương và đau khổ nàng chịu đều do bọn họ ban tặng, sao nàng có thể tha thứ cho họ?! Nàng đã từng ngu ngốc tin tưởng bọn họ, vì bọn họ nhận hết khổ đau nhưng vẫn ẩn nhẫn không nói, nhưng bọn họ lại dùng lấy phương thức như vậy tổn thương nàng, cho nàng biết nàng làm tất cả cũng chỉ là chuyện cười, bảo nàng làm sao tin tưởng họ nữa đây?!



Trong mắt dấy lên ngọn lửa cừu hận, Nam Ức Tịnh nhàn nhạt phân phó, "Dẫn phế hoàng hậu tới Càn Thanh cung đi, bổn tọa đặc biệt ưu đãi, để cho nàng gặp Nam Vũ lần cuối!"



Trương Sở Sở nghe Nam Ức Tịnh nói, lập tức lắc đầu bày tỏ phản kháng. Không cần phải nói nàng cũng biết tình cảnh Nam Vũ chết đi đáng sợ bao nhiêu, nàng mới không cần đi xem.



Những năm gần đây Nam Vũ lạnh lùng với nàng, hắn còn đày nàng vào lãnh cung, tình cảm của nàng dành cho Nam Vũ đã sớm tiêu tan. Nàng không muốn xem tử trạng thê thảm của Nam Vũ!



"Đây là lệnh của bổn tọa, ngươi có quyền nói không sao?!" Nam Ức Tịnh nhìn Trương Sở Sở lắc đầu phản kháng, lạnh lùng quát lớn, nâng lên nụ cười âm lãnh, chậm rãi nói, "Bổn tọa khuyên phế hoàng hậu vẫn nên xem thật kỹ đi, nói không chừng sẽ là kết quả sau này của phế hoàng hậu!"



Trương Sở Sở nghe Nam Ức Tịnh nói, không khỏi run rẩy. Lòng dạ của Nam Ức Tịnh thật ác độc, nàng ta là muốn nàng chính mắt đi đối mặt tử trạng thê thảm, sau đó mỗi ngày lo sợ bất an sao?



Nhưng đúng như Nam Ức Tịnh từng nói, nàng chỉ là một phế hoàng hậu, không được phép chống cự, nàng liền bị thị vệ thô lỗ dẫn đến Càn Thanh cung, một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không có.



Vui mừng thay mỹ quần áo hoa phục ra khỏi lãnh cung, tưởng rằng chờ đợi nàng sẽ là ghế Thái hậu, nhưng không ngờ đến, kết quả lại như vậy. Chẳng những không có vô biên vinh hoa phú quý, ngược lại ngay cả tính mệnh cũng không gánh nổi, hiện tại sợ rằng nàng muốn chết đi thanh thản là chuyện không thể nào.



Nhìn Trương Sở Sở bị thị vệ dẫn khỏi tẩm cung, Nam Ức Tịnh như rất mệt mỏi, nằm ở trên giường êm, nàng từ từ nhắm mắt lại, lông mi thật dài khẽ rung, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.



Thần Dật. Rốt cuộc ta đã tự tay báo thù, nhưng trong mắt của ta, khoái cảm báo thù cũng không vơi đi nhớ nhung chàng. Ta nhất định mau chóng kết thúc mọi chuyện ở Nam Hải, mau chóng trở lại bên cạnh chàng đi.



"Mệt mỏi sao?" Giọng nói ôn nhu như ngọc, giống như là thanh tuyền chảy từ trong núi ra, trong suốt động lòng người, Nam Ức Tịnh trong thoáng chốc cho là mình đang nằm mơ, nỉ non đáp một tiếng, cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến gương mặt của nàng, nàng mới đột nhiên mở mắt ra.



Trước mắt là khuôn mặt thanh tú vô song, không phải là người nàng ngày nhớ đêm mong sao?!



Giống như không thể tin được đôi mắt của mình, Nam Ức Tịnh đưa tay dụi dụi con mắt, kinh ngạc hỏi, "Thần Dật?!"



Nạp Lan Thần Dật cưng chìu nhìn Nam Ức Tịnh, đưa tay cầm tay Nam Ức Tịnh, dịu dàng cười nói, "Đứa ngốc. Ta đây."



Bị đầu ngón tay lạnh lẽo của Nam Ức Tịnh chạm vào, cảm nhận nhiệt độ và mùi hương quen thuộc của hắn, Nam Ức Tịnh nhanh chóng nhào vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, ôm thật chặt hắn, hạ thấp giọng nói, "Thần Dật, ta rất nhớ chàng."



"Ta cũng thế. Cho nên ta chạy tới đây rồi." Nạp Lan Thần Dật mặc cho Nam Ức Tịnh nhào vào trong ngực hắn, dịu dàng đưa tay vòng chắc thân thể của Nam Ức Tịnh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, dịu dàng nói.



Bởi vì cả ngày lẫn đêm trước mắt hắn đều là dáng vẻ của nàng, làm hắn không thể bình tâm được, mới vừa khống chế xong quân đội Đông Lâm, hắn liền vội vã chạy tới.



Sợ nàng một mình đối đầu với Nam Vũ sẽ mệt mỏi, sợ một mình nàng đối mặt tất cả sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm, sợ không có hắn bên cạnh nàng, lúc nàng gặp ác mộng sẽ không ai đánh thức nàng dậy.



"Chờ ta xử lý tốt chuyện bên này sẽ cùng chàng trở về Đông Lâm, chỉ là ta sợ Đông Lâm sẽ không nguyện ý buông tha tấn công Nam Hải." Nam Ức Tịnh dựa sát vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, nhớ tới chánh sự bèn nói với Nạp Lan Thần Dật.



Khóe môi của Nạp Lan Thần Dật câu nụ cười như có như không, hắn đương nhiên biết Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên sẽ không buông tha cơ hội thâu tóm Nam Hải lần d[d[lqd này, ngay cả hắn, nếu không phải bởi vì Nam Ức Tịnh, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt này. Phải biết vì tóm thâu Nam Hải, hắn đã bày mưu tính kế rất lâu.



Nhưng nếu Nam Ức Tịnh muốn, hắn liền giúp nàng.



"Không cần lo lắng. Sẽ có biện pháp thôi." Nạp Lan Thần Dật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Nam Ức Tịnh, bây giờ hắn không muốn nói chuyện này chút nào, hắn chỉ muốn hưởng thụ cảm giác nàng yên ổn ở trong lòng ngực hắn.