Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng
Chương 84 : Thiếu chủ Thiên gia
Ngày đăng: 20:30 21/04/20
Editor: Trà sữa trà xanh
"Hừ! Vậy sao Thần Dật không đích thân tranh đoạt! Rõ ràng chính ngươi có lòng riêng!" Đường Thiên Thiên chua ngoa châm chọc nói, vừa ngước mắt nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật, lời nói khẩn thiết khuyên nhủ, "Thần Dật, nàng ta có rắp tâm khác đó! Ngươi đang bị nàng ta lợi dụng đó!"
Nạp Lan Thần Dật nghe Đường Thiên Thiên nói, trong con ngươi trơn bóng như ngọc đột nhiên có ý lạnh lướt qua, giống như chủy thủ được ngâm và mài dũa trong băng tuyết, lạnh lẽo chạy thẳng vào lòng d[d;;l[qd người, nhìn thấy Đường Thiên Thiên lùi lại một bước, Nạp Lan Thần Dật mới lạnh nhạt mở miệng nói, "Ức Tịnh là hạng người gì, ta rõ ràng nhất. Không cần người ngoài nói bàn tán vào ra. Vị trí Võ Lâm Minh Chủ, nếu như ngươi muốn, thì ngươi hãy dựa vào năng lực của mình đi, những chuyện khác không cần nhiều lời."
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói như thế, khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười, lời nàng định phản bác lại Đường Thiên Thiên thu lại. Nếu Nạp Lan Thần Dật đã bảo vệ nàng đến trình độ này, nàng cần gì phải hùng hổ dọa người nữa chứ? Dù sao Đường Thiên Thiên cũng là nữ nhi của ân nhân của Nạp Lan Thần Dật, nàng không muốn làm khó Nạp Lan Thần Dật.
Đường Thiên Thiên thấy Nạp Lan Thần Dật lạnh nhạt với mình, nước mắt nhanh chóng đong đầy, giờ phút này khóe môi nụ cười của Nam Ức Tịnh càng giống gai nhọn đâm sâu vào lòng nàng hơn, nàng vừa uất ức vừa tức giận, nói với Nạp Lan Thần Dật, "Được! Lời này là ngươi nói, ngươi phải giúp nàng đoạt Võ Lâm Minh Chủ sao, vậy ta cố tình không cho ngươi đạt ý nguyện!"
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt nhìn Đường Thiên Thiên, giọng nói ôn hoà, chậm rãi nói, "Đây không còn là vấn đề có nhường hay không nữa. Ngươi muốn làm gì thì làm, không muốn thì không làm."
Đường Thiên Thiên nghe vậy, chỉ cảm thấy trái tim như bị nghẹn, không có cách nào giải tỏa. Hắn thật sự không quan tâm nàng sao? Mặc kệ nàng nói gì làm cái gì, hắn vĩnh viễn đều có dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng vì sao khi hắn nhìn Nam Ức Tịnh, lại có thể dịu dàng cưng chiều như vậy đây?!
"Thần Dật, ngươi..." Đường Thiên Thiên cảm thấy trong lòng vừa uất ức vừa tức giận, nàng nhìn Nạp Lan Thần Dật hồi lâu không nói ra lời, xoay người nhìn về phía Nam Ức Tịnh, hung hãn nói, "Ngươi cười cái gì?! Cảm thấy ta đáng đời lắm sao?"
Nam Ức Tịnh bởi vì Nạp Lan Thần Dật bảo vệ mình mà cười thầm, lại nghe được giọng điệu Đường Thiên Thiên khiêu khích, nụ cười trên môi nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Đường Thiên Thiên một cái, làm như không chút để ý nói, "Đúng là người không yêu mình thì dây dưa không ngớt, còn giận lây sang người hắn yêu, không phải rất buồn cười sao?"
"Ngươi!" Đường Thiên Thiên bị lời nói của Nam Ức Tịnh càng thêm tức giận, nàng nhìn Nam Ức Tịnh, lại thấy Nam Ức Tịnh cười như không cười nhìn nàng, trong ánh mắt giống như vừa đùa cợt vừa thương hại, không khỏi tức giận đáy mắt toát ra oán độc, nàng lại nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, lại thấy Nạp Lan Thần Dật cưng chìu nhìn Nam Ức Tịnh, không khỏi tức giận hơn. Xoay người giận đùng đùng rời đi. Mạc Dạ đi theo sau lưng Đường Thiên Thiên liền gấp gáp đi theo.
Hách Liên Nghi Huyên nhìn Đường Thiên Thiên tức tối rời đi, trên mặt lộ ra lo lắng, nói với Nam Ức Tịnh, "Thủ đoạn của Đường Thiên Thiên rất bất thường, còn có công phu hạ độc xuất thần nhập hóa, Quỳnh Lạc muội muội phải cẩn thận một chút."
Nam Ức Tịnh đương nhiên biết thủ đoạn của Đường Thiên Thiên, ở Nam Hải, không phải nàng đã gặp qua sát thủ Đường Thiên Thiên phái tới sao? Chỉ là mặc dù thủ đoạn của Đường Thiên Thiên lợi hại, nhưng Nam Ức Tịnh nàng cũng không phải là ngồi không, nếu Đường Thiên Thiên thật dám xuống tay với nàng, nàng sẽ không mặc người chém giết!
"Ai yêu, bản lãnh của ngươi đã rất cao cường, còn có người có thể so sánh với ngươi sao?" Nam Ức Tịnh chuẩn bị trả lời Hách Liên Nghi Huyên, lại nghe được một giọng nói bất cần đời vang lên bên tai.
Theo hướng giọng nói, Nam Ức Tịnh thấy một nam tử trẻ tuổi. Nam tử mặc một bộ cẩm bào, mặt như ngọc, ngũ quan thanh tú, có vài phần hấp dẫn người. Trên khuôn mặt tinh xảo là một đôi ngươi sáng ngời, đang cười như không cười nhìn Hách Liên Nghi Huyên. Nhìn dáng dấp hắn nói câu kia hình như là đang nói Hách Liên Nghi Huyên.
Thật ra thì nàng cũng nhìn ra tình cảm giữa Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần, chỉ là nàng lo lắng lòng dạ của Thiên Thần quá sâu, mà Hách Liên Nghi Huyên và hắn là người của hai nước. Bắc Mạc cùng Tây Nhạc bây giờ mặc dù xem ra bang giao rất tốt, nhưng ai nào biết chuyện sau này đây?
Thế cục thiên hạ này nói thay đổi liền thay đổi ngay, huống chi hiện tại thế cục Tứ Quốc phức tạp như thế, nếu Bắc Mạc cùng Tây Nhạc quyết liệt, đến lúc đó Hách Liên Nghi Huyên cùng Thiên Thần sẽ như thế nào?
Hách Liên Nghi Huyên suy nghĩ cho nàng, nàng cũng đã coi Hách Liên Nghi Huyên là tỷ tỷ rồi, đương nhiên sẽ lo lắng cho Hách Liên Nghi Huyên. Nhưng mà Nạp Lan Thần Dật nói cũng đúng, chỉ cần bọn họ thật lòng với nhau, coi như sau này thế cục thật sự xoay chuyển, chắc hẳn cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ thôi.
Trong lúc bất tri bất giác đã chạy tới Ngọc Vũ lâu.
Ngọc Vũ lâu là khách điếm trải rộng khắp Tứ Quốc, mà chủ tử sau lưng Ngọc Vũ lâu chính là Hạ Văn Cử. Mà Ngọc Vũ lâu này coi như là tổng đà, nghe nói lão bản là một nữ tử trẻ tuổi.
Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật vào Ngọc Vũ lâu, liền có một vị nữ tử mặc hồng sa tới đón. Nữ tử có dung mạo diễm lệ, không thanh tú giống nữ tử bình thường, ngược lại có một cỗ hào khí. Một thân hồng sa ở trên người nàng có vẻ cực kỳ trương dương.
Nam Ức Tịnh hiếm khi nhìn thấy có nữ tử cũng thích màu đỏ chót diễm lệ, không khỏi nhìn nữ tử này thêm mấy lần, mà nữ tử này bị ánh nhìn chăm chú của Nam Ức Tịnh cũng không hoang mang, đợi đến khi Nam Ức Tịnh quan sát nàng xong, nàng mới cười nói, "Chắc hai vị là nữ hoàng Nam Hải cùng Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm. Ta đã chuẩn bị tốt phòng cho hai vị."
Nam Ức Tịnh nghe nữ tử gọi tên mình, đáy mắt thoáng qua một tia sáng. Nữ tử này không lấy thân phận giang hồ gọi nàng, mà là lấy thân phận hoàng thất, cái này nói cho họ biết, chủ tử sau lưng nàng chính là Hạ Văn Cử.
Chỉ là Hạ Văn Cử cũng là người biết chuyện, chuyện này cũng không thể gạt được ánh mắt của Nạp Lan Thần Dật, vì vậy không cần che giấu nữa, nói thẳng ra giống như Thiên Thần đã nói hôm nay.
Hạ Văn Cử nói cho Nạp Lan Thần Dật nghe bí mật của hắn, đồng thời lại để cho Nạp Lan Thần Dật biết hắn đã biết bí mật của Nạp Lan Thần Dật, đến tột cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ nói hắn muốn nói chuyện với Nạp Lan Thần Dật sao?
Đè nén nghi ngờ trong lòng, Nam Ức Tịnh cười một tiếng với nữ tử xinh đẹp trước mắt, nói với nàng, "Cô nương chính là lão bản của Ngọc Vũ lầu sao?"
"Vâng." Tống Tử Nguyệt nghe Nam Ức Tịnh hỏi, liền thoải mái thừa nhận, cười nói với Nam Ức Tịnh, "Ta là Tống Tử Nguyệt, là lão bản của Ngọc Vũ lầu. Xin mời Nữ hoàng cùng Thập Nhất hoàng tử."
Nam Ức Tịnh nghe Tống Tử Nguyệt nói, rõ ràng là có thâm ý khác, đang định tìm hiểu rõ, đã nghe giọng nói nhàn nhạt d[[dlqd của Nạp Lan Thần Dật vang lên bên tai, "Nếu thái tử Bắc Mạc có lòng mời khách, Ức Tịnh, chúng ta lên đó ngồi một chút đi."