Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 85 : Chia một chén súp? ! Không có cửa đâu!

Ngày đăng: 20:30 21/04/20


Editor: Trà sữa trà xanh



Tống Tử Nguyệt dẫn Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật tới cửa liền đứng lại, ý bảo Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh đi vào.



Trong d[[lqd đôi mắt đen của Nam Ức Tịnh lóe lên mấy vệt sáng loáng, đưa tay đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Hạ Văn Cử ngồi bên trong. Hắn vẫn mặc một bộ xiêm y đào hồng sắc cực kỳ chói mắt như cũ, màu sắc đậm rực rỡ nhưng cũng làm bớt đi khuôn mặt yêu mị của hắn, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài chứa ý cười nhàn nhạt, cười như không cười nhìn nàng và Nạp Lan Thần Dật.



Đã sớm ngờ tới Hạ Văn Cử ở nơi này chờ bọn họ, vì vậy Nam Ức Tịnh cũng không ngoài ý muốn, chỉ là cười nhạt, thoải mái thanh thản ngồi xuống, Nạp Lan Thần Dật cũng tao nhã tự nhiên, một đôi mắt đen càng thâm trầm tựa như biển.



"Thiếu chủ Lạc gia, Các chủ Ám các. Đông Lâm Thập Nhất hoàng tử thật sự khiến bản thái tử nhìn với cặp mắt khác hẳn." Hạ Văn Cử nhìn Nạp Lan Thần Dật chậm rãi ngồi xuống, ngước mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật, thấy sắc mặt của hắn bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, không khỏi nở nụ cười, nói.



Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trên mặt giống như nhuộm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng, "Hạ thái tử muốn bàn bạc chuyện gì?"



"Thập Nhất hoàng tử quả nhiên là người sảng khoái." Hạ Văn Cử thấy Nạp Lan Thần Dật đi thẳng vào vấn đề, hắn cũng không vòng vo nữa, dứt khoát nói, "Hôm nay Bản thái tử tới đây, là vì chuyện bảo tàng võ lâm."



Nạp Lan Thần Dật nghe Hạ Văn Cử nói, trong con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia ánh sáng, quả nhiên là vì bảo tàng võ lâm. Xem ra hôm nay Hạ Văn Cử tìm hắn thương nghị, là muốn chia một chén súp rồi. Chỉ là nếu hắn muốn bảo tàng, ai cho Bắc Mạc một chén súp đây?



Hạ Văn Cử thấy Nạp Lan Thần Dật không nói lời nào, liền nói tiếp, "Không biết Thập Nhất hoàng tử có nguyện ý hợp tác với bản thái tử không, bản thái tử có thể giúp ngươi lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm, chỉ cần ngươi chia phân nửa bảo tàng võ lâm cho ta là được."



Nam Ức Tịnh nghe được Hạ Văn Cử nói, trong mắt không khỏi lướt qua một đạo lệ mang. Hạ Văn Cử thật biết tính toán, trợ giúp bọn họ để lấy được Minh Chủ Võ Lâm sao? Bọn họ nhất định phải lấy được chức vị Minh Chủ Võ Lâm, nhưng không cần Hạ Văn Cử trợ giúp, huống chi vừa mở miệng đã là phân nửa bảo tàng, Hạ Văn Cử không cảm thấy nực cười sao.



Hiển nhiên, suy nghị của Nạp Lan Thần Dật cũng giống Nam Ức Tịnh, hắn ngước mắt cười như không cười nhìn Hạ Văn Cử một cái, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nhưng từng chữ từng câu nói ra khiến người khác không thể kháng cự, "Tâm ý của Hạ thái tử bổn điện xin nhận, chỉ là vị trí Minh Chủ Võ Lâm, vốn là dựa vào bản lãnh của mình, bổn tọa không cần mượn tay người khác."



Hạ Văn Cử không ngờ rằng Nạp Lan Thần Dật sẽ dứt khoát cự tuyệt hắn, thậm chí ngay cả một chút lối ra cũng không cho hắn, khuôn mặt của hắn đã không nhẫn nhịn được, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười ở khóe môi, tiếp tục cười nói, "Là do điều kiện của bản thái tử không vừa ý Thập Nhất hoàng tử sao? Như vậy nếu giúp Thập Nhất hoàng tử đăng cơ làm đế thì như thế nào?"



Đăng cơ làm đế. Hạ Văn Cử quả nhiên là nhìn thấu dã tâm của Nạp Lan Thần Dật. Chỉ là hắn không biết hết, thứ Nạp Lan Thần Dật muốn không chỉ là hoàng đế Đông Lâm, còn là toàn bộ thiên hạ.



Nam Ức Tịnh nghe Hạ Văn Cử nói, chân mày khẽ chau lại. Cho dù Hạ Văn Cử có quyền thế lớn hơn nữa, vẫn là thái tử của nước khác, làm sao có thể nhúng tay và quốc sự của Đông Lâm, làm sao có thể giúp Nạp Lan Thần Dật đăng cơ làm đế? Chẳng lẽ Hạ Văn Cử nói chính là hòa thân sao? Chỉ có hòa thân, mới có thể khiến Bắc Mạc trở thành trợ lực của Nạp Lan Thần Dật.



Nghĩ tới đây, sắc mặt của Nam Ức Tịnh không khỏi trầm xuống, màu sắc trong mắt càng đậm, mà Nạp Lan Thần Dật vẫn không mặn không lạt nói, "Bổn tọa chỉ là hoàng tử. Việc đăng cơ làm đế, Hạ thái tử vẫn không nên nói với bổn tọa."




"Ở! Tại sao không ở!" Công Tôn nghe Tống Tử Nguyệt nói, vội vàng nói, vừa lấy ánh mắt len lén đi nhìn Tống Tử Nguyệt, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng.



Tùy tùng bên cạnh thấy vẻ mặt của Công Tôn. Không khỏi nghi ngờ. Bình thường gặp nhiều thiên kiều bá mị cô nương như vậy còn chưa từng thấy công tử xấu hổ, hôm nay gặp một nữ tử dữ như hổ, công tử lại xấu hổ? Chẳng lẽ công tử thích nữ tử này sao?



Công Tôn không biết ý nghĩ của đám tùy tùng, vẫn nhìn Tống Tử Nguyệt, không biết sao đột nhiên hắn cảm thấy bộ dạng Tống Tử Nguyệt tức giận đặc biệt xinh đẹp đây.



Tống Tử Nguyệt bị Công Tôn nhìn chăm chú trong lòng có chút sợ hãi, không khỏi dời tầm mắt, nâng lên nụ cười nói, "Đã như vậy, Công Tôn công tử theo ta tới phòng. "



Huyên náo bên ngoài đã biến mất. Nam Ức Tịnh đưa tay thay Nạp Lan Thần Dật đổ bình trà, khóe môi nâng lên một nụ cười nhạt nhòa, chậm rãi nói, "Công tử của môn chủ Lạc Hà phái thật thú vị."



"Đại hội võ lâm sẽ xuất hiện đủ loại nhân vật, cũng sẽ có rất nhiều người thú vị." Nạp Lan Thần Dật nhận lấy bình trà Nam Ức Tịnh pha cho hắn, khóe môi nâng lên nụ cười, chậm rãi nói.



Lần đại hội võ lâm này, bởi vì hoàng thất Tứ Quốc chú ý tới mà trở nên cực kỳ náo nhiệt. Võ lâm ngũ đại tổ chức, trừ Ám các không tham dự, Ma Cung, Đường Môn, Lạc Hà phái, Tử Trúc Lâm đều phái người tham gia. Mà Tứ Đại Gia Tộc Tứ Quốc, Hách liên gia cùng Thiên gia cũng đã trình diện rồi. Còn thiếu mấy môn phái nhỏ, lần đại hội võ lâm này thật sự là náo nhiệt.



Đối với người trong võ lâm mà nói, vị trí Minh Chủ Võ Lâm rất quan trọng. Lần này nếu như có thể ngồi lên Minh Chủ Võ Lâm, không chỉ có thể khống chế những môn phái võ lâm khác, còn có thể khống chế tứ đại tổ chức tham gia đại hội võ lâm, đây chính là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ, vì vậy mọi người đều cố gắng hết sức lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm.



Mà đối với hoàng thất Tứ Quốc mà nói, bọn họ không quan tâm vị trí Minh Chủ Võ Lâm rốt cuộc là do nhân sĩ võ lâm nào lấy được. Bọn họ quan tâm là bảo tàng võ lâm sau lưng Minh Chủ Võ Lâm. Phần bảo tàng này rất quan trọng với bọn họ.



Chỉ là bên trong tín vật Minh Chủ Võ Lâm cất giấu bí mật bảo tàng võ lâm, chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Cái bảo tàng rốt cuộc có tồn tại hay không, có thể tìm được không, không ai biết. Vì vậy trước đây không ai chú ý tới.



Chỉ là hiện tại chuyện này liên quan đến tranh giành thiên hạ, phần bảo tàng này có thể tạo ra một ưu thế cực lớn. Vì vậy mặc kệ chuyện này là thật hay giả, Hoàng thất Tứ Quốc sẽ không bỏ qua cơ hội này.



"Chúng ta cứ vui vẻ thưởng thức những trò đùa này đi." Trong hơi nóng của nước trà khuôn mặt của Ức Tịnh có mấy phần không thành thực, môi nàng nở nụ cười khó hiểu.



Trò đùa trong miệng nàng là chỉ những thủ đoạn của võ lâm nhân sĩ cùng Hoàng thất Tứ Quốc vì tranh đoạt vị trí Minh Chủ Võ Lâm và bảo tàng.



Nạp Lan Thần Dật từ chối cho ý kiến lần đại hội này. Lần đại hội võ lâm này, chỉ sợ không đơn giản. Coi như lấy được vị trí Minh Chủ Võ d[[l"qd Lâm cùng tín vật, muốn bình an tìm được bảo tàng, hơn nữa một mình chiếm lấy bảo tàng, sợ không được dễ dàng.