Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 86 : Tại sao lại cứu ta?!

Ngày đăng: 20:30 21/04/20


Đại hội võ lâm sẽ tổ chức vào ngày mai, những nhân sĩ giang hồ đều đã tụ hợp đến Lộ Thủy trấn ở Bắc Mạc.



Bóng đêm phủ lên dày đặc, đêm đông vắng lặng lại càng rét lạnh. Nam Ức Tịnh cảm thấy ở trong phòng có chút buồn bực, lại thêm Nạp Lan Thần Dật đã ra ngoài đi xử lý vài chuyện, nàng liền khoác lên một chiếc áo lông cáo tuyết trắng rồi ra ngoài tản bộ.



Bên ngoài quả thực vô cùng lạnh giống như chỉ thổi hơi ra cũng có thể đông cứng thành băng. Nam Ức Tịnh kéo kéo áo lông cáo, chuẩn bị quay lại thì liền nghe thấy có tiếng đánh nhau kịch liệt cách đó không xa.



Đại hội võ lâm rất nhanh sẽ tổ chức, mấy ngày nay có thể nói nội đấu cùng ám sát nối liền không dứt, nàng sớm đã nhìn đến chán rồi. Chỉ là nghe tiếng đánh nhau này hình như đang lấy nhiều đánh ít, nàng không khỏi câu môi, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, không bằng đi nhìn náo nhiệt chút vậy.



Tuy có chút hưng trí đi đến chỗ âm thanh tranh đấu phát ra nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì còn thảm hại hơn tưởng tượng của Nam Ức Tịnh nhiều. Một đám người mặc áo đen vây xung quanh một nam tử áo trắng, mà quần áo trên người nam tử áo trắng kia cũng rách nát không chịu nổi, vài chỗ rách vẫn chảy máu. Hình như người này còn bị nội thương không nhẹ, thế nhưng vẫn đứng thẳng như cũ, có một cảm giác thanh lãnh cô tuyệt (*)



(*) thanh lãnh, cô tuyệt: trong trẻo mà lạnh lùng, cô đơn mà tuyệt tình.



Tóc của hắn rối tung che mất nửa khuôn mặt, không nhìn thấy rõ được. Đám sát thủ bốn phía hắn xem võ công cũng không hề kém, ba bốn mươi đều đến đối phó, võ công của nam tử áo trắng này xem ra cũng không thể khinh thường đâu.



Nam Ức Tịnh híp híp mắt, chỉ cảm thấy dáng người nam tử áo trắng này có chút quen mắt, nhìn kỹ, nam tử áo trắng bị sát thủ vây giết này không phải là đại đệ tử kiêu ngạo của Tử Trúc Lâm Liễu Tử Hạc sao?



Tại sao Liễu Tử Hạc lại bị vây khốn ở chỗ này chứ? Tử Trúc Lâm là môn võ chính đạo, nhân sĩ giang hồ bình thường sỡ là cũng không dám động chạm tới Liễu Tử Hạc, có lá gan xuống tay với môn phái này cũng chỉ có Ma Cung cùng Đường Môn thôi.
Lúc này Liễu Tử Hạc mới kịp phản ứng, hắn không khỏi nghi ngờ nhìn Nam Ức Tịnh, tại sao nàng có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, tại sao có thể bỗng nhiên xuất hiện cứu hắn? Lúc trước nàng đánh cắp Tử Trúc Tâm, hắn cũng vừa cãi nhau với nàng rồi kết thúc không vui vẻ, vì sao nàng phải cứu hắn chứ?



Hơn nữa, nhìn kí hiệu ở cổ tay những tên sát thủ này, rõ ràng là sát thủ Ma Cung. Hắn còn tưởng nàng phái người tới giết hắn để tránh chuyện Tử Trúc Tâm ồn ào, nhưng mà hiện tại nàng vừa cứu hắn, làm hắn vô cùng nghi hoặc.



"Vì sao ngươi lại cứu ta?" Liễu Tử Hạc nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi. Hắn nhìn Nam Ức Tịnh trước mắt mà không khỏi có chút không rõ.



Nam Ức Tịnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Liễu Tử Hạc, trên mặt không hề có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nói "Có người muốn giá họa cho Ma Cung. Chẳng qua ta không muốn nàng ta giá họa thành công mà thôi."



Những lời này đã mười phần rõ ràng rồi. Không phải nàng muốn cứu Liễu Tử Hạc, mà không muốn trở thành đối tượng bị Đường Thiên Thiên tính kết thành công, bởi vậy mới ra tay cứu hắn.



Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói, hạ mắt nhìn thoáng qua những thi thể đầy đất, nhíu mày hỏi: "Ý của ngươi là, những tên sát thủ này không phải ngươi phái tới?"



Nam Ức Tịnh đương nhiên nghe ra ý nghi ngờ trong lời nói của Liễu Tử Hạc, vẻ mặt không khỏi lạnh hơn, cười như không cười nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Nếu Liễu công tử cảm thấy bổn tọa rảnh rỗi đến nhàm chán cố ý phái người tới giết ngươi, sau lại chạy tới cứu ngươi thì bổn tọa cũng không còn cách nào khác!"



Liễu Tử Hạc liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh một cái, dường như không biết lời nàng nói là thật hay giả. Cũng có thể là nàng cố ý phái người tới giết hắn, sau đó tới cứu hắn để hắn thiếu nàng một ân cứu mạng thì sao?"