Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Chương 249 :
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
45249.“Em nói ngực Diệp Phi bị thương?” Cung Trạch Vũ hỏi.
“Dĩ nhiên, cô ta muốn giết em, em chắc chắn phải cào lại cô ta, không để cho cô ta đánh em chứ. Không tin, anh có thể nhìn xem ngực cô ta rốt cục có vết thương không!” Mộ Lạc Lạc nói.
“Ừ, anh sẽ đi hỏi cô ấy.” Cung Trạch Vũ nói.
“Học trưởng, anh trở lại đi. Em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.” Mộ Lạc Lạc chợt phát hiện có biện pháp tốt để dụ Cung Trạch Vũ trở lại rồi.
“Em chờ anh quay lại.” Cung Trạch Vũ nói. Hắn nhất định phải trở lại hỏi chi tiết.
Hắn cúp điện thoại của Mộ Lạc Lạc, trở lại bệnh viện. Trên đường gọi cho Diệp Phi một cú điện thoại, nói cho cô nghe phát hiện mấu chốt.
Ánh mắt Diệp Phi chợt lóe, trên ngực cô không hề có vết thương gì: “Nếu như Mộ Lạc Lạc thật sự lưu lại trên ngực hung thủ một vết thương, như vậy chỉ cần nghiệm chứng vết thương liền có thể biết ai là hung thủ muốn giết Mộ Lạc Lạc.”
“Đúng vậy, anh đi hỏi Mộ Lạc Lạc một chút nữa, xem xem còn có phát hiện gì không.” Cung Trạch Vũ nói.
“Học trưởng, cảm ơn anh.” Diệp Phi nhẹ giọng nói cảm ơn. Không có Cung Trạch Vũ hỏi giúp cô, Mộ Lạc Lạc khẳng định sẽ không nói.
“Phi Phi, em không cần cảm ơn anh. Đây đều là anh nợ em, anh chỉ là muốn đền bù mà thôi.” Cung Trạch Vũ nói xong liền cúp điện thoại.
Diệp Phi cúi mắt. Thật ra thì Cung Trạch Vũ năm đó không đi cứu cô cũng là lựa chọn của Cung Trạch Vũ, cô không có quyền để Cung Trạch Vũ nhất định phải cưới cô, phải cứu cô.
Cung Trạch Vũ hoàn toàn có thể không quan tâm đến chuyện của cô bây giờ. Dĩ nhiên, đối với Cung Trạch Vũ, cô chỉ có thể nói cảm ơn, không thể có những thứ khác.
Cô chuyển mắt nhìn về phía Mộ Dã nằm bên cạnh đang mở đôi mắt to tròn.
“Mộ Dã, trên ngực mẹ con có vết sẹo nào không?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Dã mím lại: “Con làm sao biết? Con là nam sinh, mẹ là nữ sinh, con không thể nhìn mẹ.”
Ái! Diệp Phi cũng cạn lời, không nghĩ tới hai mẹ con nhà này xa cách như vậy.
Lòng tự ái nho nhỏ của Mộ Dã bị người phục vụ kích thích, cái miệng nhỏ của cậu mím lại: “Có thể thanh toán qua Wechat không?”
“Dĩ nhiên có thể, chỉ cần ngài có tiền, thanh toán thế nào cũng được!” Người phục vụ cười lạnh nói, tựa hồ chờ xem kịch vui.
“Để cô trả đi!” Diệp Phi vội vàng cầm thẻ mình ra, không chịu nổi để Mộ Dã bị bắt nạt.
“Đã nói là con mời cô, cô chờ đấy!” Mộ Dã cầm điện thoại di động, ngón tay chạm vào màn hình.
Một lát sau, cậu hướng người phục vụ cười một tiếng: “Anh nhìn một chút xem có phải đã trả tiền hay không?”
Người phụ vụ nhìn màn hình di động một cái, điện thoại nhắc nhở, đơn đặt hàng của bàn này đã trả tiền.
Ánh mắt hắn kinh ngạc: “Được, tôi lập tức mang thức ăn lên cho ngài.”
Sau lưng hắn toát một tầng mồ hôi lạnh, không biết đứa bé này ở đâu ra mà có nhiều tiền như vậy.
Diệp Phi cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Mộ Dã còn có tiền.
Một bữa cơm, hai người được ăn đến no căng bụng. Chủ yếu là đồ ăn quá ngon, Diệp Phi không thể kháng cự được cám dỗ của lòng trắng trứng collagen, miệng đầy mùi thơm ngọt ngào.
Hai người cơm nước xong mới vừa muốn rời đi liền bị mấy người bảo vệ ngăn cản.
“A! Dám lừa gạt chúng ta. Các người ăn gan hùm mật gấu rồi! Bắt bọn họ lại!” Quản lý hét lên.
“Chúng ta đã chuyển khoản rồi mà!” Diệp Phi kinh ngạc!
“Không biết tại sao hệ thống biểu hiện đã nhận được tiền chuyển khoản, nhưng trong tài khoản của chúng ta không nhận được tiền! Các ngươi đừng hòng chạy! Đánh hai kẻ ăn quỵt này cho ta!” Quản lý hung hăng nói.
Một đám bảo vệ vọt tới hướng Diệp Phi và Mộ Dã, giơ quả đấm lên đánh liền.