Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 189 : Hắn quá yếu!!

Ngày đăng: 17:59 30/04/20


Lâm Tử Hàm càng bay tới gần nơi phát ra vụ nổ, trong lòng càng kinh hãi, vụ nổ vừa rồi lớn hơn những gì nàng nghĩ. Cánh rừng bên dưới trong một bán kính cỡ mấy trăm mét trực tiếp bị thiêu rụi, cây cối ở ngoài cũng bị gãy đổ ngổn ngang vô số do sóng xung kích, thậm chí một số nơi vẫn còn đang bốc cháy, khói đen phủ kín một vùng trời.



Ở giữa khu vực tan hoang đất là một hố sâu bề ngang rộng mấy trăm mét, lõm xuống đến cả trăm mét, trông không khác gì vừa bị thiên ngoại vẫn thạch đáp trúng. Nhìn tràng cảnh này, không chỉ nàng mà các vị trưởng lão khác cũng muốn trợn mắt há mồm, cũng không phải là vì kinh ngạc trước quy mô của vụ nổ, mà bởi vì sức phá hoại của nó. Trong không khí vẫn có khí tức linh lực tản mác, tức là đây căn bản không phải là hiện tượng tự nhiên gì, mà là do võ giả công kích tạo thành.



Thân là Thánh cấp cường giả, các vị trưởng lão cũng có thể làm ra công kích tương tự như vậy, nhưng cần phải dùng đến không gian pháp tắc. Nhưng xung quanh đây tuyệt nhiên không có một chút không gian lực nào, tức là công kích này thuần túy sử dụng linh lực, để mà tạo nên uy lực khủng bố như thế này, phải dùng đến bao nhiêu linh lực trong một chiêu chứ. Cũng không phải các vị trưởng lão không thể tạo ra công kích như thế này nếu không dùng không gian pháp tắc, nhưng linh lực tiêu hao sẽ vô cùng lớn a.



Tất cả mọi người sau phút sửng sốt liền nhanh chóng hạ xuống trung tâm vụ nổ. Vừa mới đặt chân xuống đất, một vị trưởng lão có chòm râu bạc dài tới ngang bụng, xem chừng tuổi tác cũng đã rất cao, khịt khịt mũi mấy cái rồi nói



“Xung quanh đây có mùi máu tươi!!”



Một vị trưởng lão khác cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ta cảm nhận thấy hai luồng khí tức khác nhau, hơn nữa cảm giác vẫn còn khá là mới, xem ra hai người đó vẫn chưa đi xa được đâu, mọi người chia nhau ra tìm kiếm đi!!”



Cũng không đợi y nói xong, tất cả mọi người đều cùng lúc phóng đi tứ phương tám hướng, nhưng không lâu sau liền quay trở lại, nhìn nhau sau đó không hẹn mà cùng lắc đầu.



“Xem ra chúng ta tới hơi muộn rồi, hai người đó đã rời khỏi đây.” Lâm Tử Hàm nói.



“Ồ mảnh vỡ này hình như là một kiện Bảo khí.” Bỗng nhiên có một vị trưởng lão nhặt được một mảnh vỡ, xem xét một hồi liền nói.



“Đưa đây ta xem nào!!” Một vị trưởng lão khác nhanh tay giật lấy mảnh vỡ, sờ sờ nắn nắn liền tiện tay ném nó đi, miệng nói: “Xác thực là một kiện Bảo khí, đúng hơn là Huyền giai trung phẩm Bảo khí loại phòng ngự, có vẻ như một người đã dùng cái này để chặn lại đòn công kích khủng bố kia, nhưng mà chỉ một chiêu mà cũng có thể phá hủy được Huyền giai Bảo khí, không biết đó là chiêu thức gì nhỉ?”



“Đứng đây cũng không giải quyết được gì đâu, để mọi việc cho đám chấp sự xử lí đi, tin rằng hai tên vừa mới đánh nhau ở đây cũng không dám bén mảng quay lại gần đây sau khi đã gây ra động tinh như thế này đâu.” Lâm Tử Hàm suy nghĩ một chút, dường như đã nhận ra thứ gì đó, chậm rãi nói.



“Lâm trưởng lão nói đúng, uy danh của Lăng Hư Cung không phải để đấy cho vui, hai tên chuột nhắt đó không dám mạo hiểm nữa đâu.” Một vị trưởng lão có khuôn mặt trẻ tuổi, đoán chừng thuộc thế hệ trưởng lão trẻ mở miệng phụ họa, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Hàm có chút mê đắm.




Cả hai cùng loạng choạng tách nhau ra, nhưng chưa đầy một giây sau lại lao vào nhau mà đấm đá. Đổi thủ thành công, Tử Phong dùng một tay túm lấy bả vai của Hắc Tử Phong, trực tiếp dùng đầu nện vào sống mũi đối phương, tay còn lại nhanh chóng chặn lại nắm đấm đang hướng vào mặt hắn mà lao tới. Hắc Tử Phong bị đập đầu choáng váng, nhưng không ngờ lúc đó bả vai của hắn trùng xuống, tránh được sự kiềm chế của Tử Phong, hai tay chống xuống đất, sau một cú lộn người là một cước đạp thẳng vào cằm Tử Phong.



Thân hình Tử Phong bắn lên không trung sau đó rơi xuống, còn chưa kịp bật dậy thì Hắc Tử Phong đã đuổi kịp, liên tục công kích khiến hắn phải lăn người né tránh. Tử Phong hắn có phải là quân tử không? Đương nhiên là không. Chỉ thấy trong lúc lăn lộn, trong tay hắn đã nắm một nắm cát, nhằm lúc sơ hở mà ném vào mặt Hắc Tử Phong khiến y mất phương hướng. Lợi dụng lúc này, Tử Phong chồm dậy, ôm lấy đầu đối phương vít xuống, không ngừng lên gối vào mặt hắn, từng tiếng "bốp, bốp" vang lên giòn giã.



Hắc Tử phong không nhìn thấy gì, nhưng chấn động truyền đến đầu hắn giống như không chút si nhê, hắn dùng hai tay túm lấy chân Tử Phong vừa mới giơ lên, cả người gồng lên sau đó lật ra đằng sau. Chỉ thấy Hắc Tử Phong gầm lên một tiếng, cả người đổ ra đằng sau, hai tay cầm lấy chân Tử Phong bốc lên cao tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp sau đó nện xuống đất đánh uỳnh một tiếng.



Hai thân ảnh màu đen lao vào đánh đấm điên cuồng, kình phong bắn ra tứ phía, mặt đất bị nện cho vỡ nát, khắp nơi đều là những đá vụn, hố sâu ngổn ngang. Ở trên không trung phía xa, một thân ảnh lả lướt ngự không mà đứng đang lặng lẽ quan sát hai người đánh nhau bên dưới, nàng mặc một bộ xiêm y màu đỏ, không hề che giấu những đường cong ngạo nhân trên cơ thể mình, một khuôn mặt trầm ngâm mà nhìn xuống bên dưới.



"Không ngờ cô cũng đồng ý với Hắc Tử Phong đấy, ta chưa từng thấy cô đồng ý với hắn chuyện gì bao giờ." Một thân ảnh bạch y chợt xuất hiện bên cạnh nữ nhân mặc váy đỏ.



"Hừ, nếu không phải chuyện này có tác dụng tốt với công tử, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý để ngài ấy bị đánh như thế này ư?" Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng.



Bạch Tử Phong nhún vai: "Xác thực là chiến lực của hắn quá yếu, rất nhiều tài nguyên có sẵn trong tay nhưng hắn lại không thể vận dụng vào trong chiến đấu, để hắn ăn chút thiệt thòi cũng không phải chuyện gì to tát lắm."



Tiểu Linh không nói gì, chỉ chăm chú quan sát tràng cảnh chiến đấu bên dưới, trong đầu không khỏi nhớ lại những gì Hắc Tử Phong đã nói với nàng cách đây vài hôm: "Hắn quá yếu!! So sánh với ta thì hắn thực sự rất yếu, dù không có sự can thiệp của Lĩnh vực thì thực lực của hắn vẫn chả ra gì, Hắc Tử Phong ta khinh thường chiếm giữ cơ thể hắn, đánh bại một đối thủ yếu như vậy hoàn toàn không có chút thú vị. Tiểu Linh, nếu muốn công tử của cô trở nên mạnh mẽ hơn, hãy giúp ta lần này, ta muốn một đối thủ xứng đáng!!!"



"Ta nghĩ cô nên dùng Nguyên lực của mình để phong tỏa căn phòng mà Tử Phong đang ở lại, đề phòng có người khác tiến vào quấy rầy." Bạch Tử Phong nhàn nhạt nói, không rõ trong lòng hắn nghĩ gì nữa.



"Không cần ngươi nhắc, ta đã làm từ lâu rồi. Còn nữa, trước mặt công tử không được phép nhắc đến mấy thứ như Nguyên lực, ngài ấy chưa cần biết đến thứ này." Từ người Tiểu Linh tỏa ra khí thế đáng sợ khiến Bạch Tử Phong lảo đảo như muốn rơi xuống từ trên không trung, nàng lạnh giọng đe dọa hắn.



Căn phòng nơi Tử Phong đang đả tọa, không gian bao xung quanh nó chợt dao động, trong nháy mắt liền đông cứng lại, hoàn toàn khóa chặt không gian lại, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Sự việc xảy ra ngay sau khi Hồ Phi Nguyệt vừa bước chân ra khỏi phòng, nhưng nàng hoàn toàn không hay biết, điềm nhiên như không mà đưa Diệp Ngưng Tuyết đi, không biết rằng phu quân của nàng sắp trải qua những giờ phút vô cùng khổ cực.