Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 322 : Nguy hiểm cực độ

Ngày đăng: 18:00 30/04/20


Ánh mắt của trung niên nhân kia liếc nhìn ba người trước mắt, sau đó cười một cách vô hại: "À không, ta rút lại câu vừa rồi, với vết thương như thế trên người mà còn có thể đánh bay ta, ngươi có còn là con người hay không thế??"



Nghe trung niên nhân nói, cả Lâm Tử Hàm lẫn Nhạc Tư Kỳ bây giờ mới để ý tới Tử Phong, chỉ thấy lớp giáp trên người hắn chằng chịt vô số những vết nứt, trên ngực hắn lúc này là một cái lỗ thủng lớn xuyên thấu ra tận đằng sau, toàn bộ khuôn ngực gần như không còn nguyên vẹn, máu tươi từ trong đó không ngừng trào ra bên ngoài, không cần nhìn kĩ thì cũng biết trái tim của hắn đã bị nghiền nát, thương thế cỡ này thì chỉ có thể chết chứ không nghi ngờ gì nữa.



"Tử Phong, cậu không làm sao chứ??" Lâm Tử Hàm giật mình kinh hô, vội vàng muốn đỡ lấy Tử Phong.



Đương nhiên là với thương thế như này thì chưa thể khiến Tử Phong chết được, nhưng mà người ngoài nhìn vào thì vô cùng kinh tâm động phách, cho rằng hắn có thể đứng được đến bây giờ hoàn toàn là bởi vì sinh mệnh lực ngoan cường mà thôi.



Trái tim thì đã văng đi tận đẩu tận đâu, phổi cũng bị xé rách khiến Tử Phong khó mà hít thở thông suốt, nội tạng của hắn thì bị xoắn nát thành một đống lộn xộn, không thể không nói rằng hắn hiện tại đang cảm thấy vô cùng đau đớn khó chịu. Nhưng mà thẳng thắn ra mà nói thì bị thương như thế này căn bản vẫn chưa khiến Tử Phong phải lo lắng, thiếu dưỡng khí khiến hắn khó có thể mở miệng ra nói, vậy nên hắn không có trả lời Lâm Tử Hàm mà chỉ lặng lẽ phá nát một Kết Tinh, linh lực điên cuồng nổ ra nhanh chóng được hắn sử dụng để chữa lành thương thế của mình.



Hắn vốn dĩ có thể để nguyên như vậy, lấy trình độ tổn thương như vậy thì Thị Huyết sẽ tăng phúc cho hắn một lượng chỉ số khổng lồ, nhưng mà sau khi biết đối phương là một Thánh Hoàng sơ giai, hắn liền bỏ ngay cái ý nghĩ này ra khỏi đầu mà hồi phục thương thế. Nói đùa sao, đến cả Thánh Giả hắn cũng khó mà đối đầu trực diện được, thêm một chút chỉ số nữa thì đối với Thánh Hoàng cũng chỉ là châu chấu đá xe, nếu không cẩn thận bị đánh nát đầu thì hắn sẽ chắc chắn chết, chi bằng cứ hồi phục lại trái tim trước đã.



Từ trên người Tử Phong xuất hiện một lượng lớn năng lượng màu đen kì dị, nhanh chóng bao phủ lấy những phần cơ thể bị tổn thương của hắn, trong nháy mắt sau đó, năng lượng rút đi để lại một cơ thể hoàn hảo vô khuyết, đến cả ba cánh tay bị hủy đi lúc nãy cũng đã hồi phục lại. Lâm Tử Hàm cùng với trung niên nhân kia lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh quỷ dị như thế này cũng không nhịn được mà trừng mắt lên, cũng chỉ có Nhạc Tư Kỳ đã từng nhìn thấy hắn khôi phục vết thương nên cũng không ngạc nhiên quá mức, nhưng mà đến cả trái tim bị nổ tung còn khôi phục lại được, khiến Nhạc Tư Kỳ trong lòng không khỏi thầm cảm thán chủ nhân của mình không hồ là thượng cổ Thiên Ma, sức sống thật sự quá khủng khiếp.



"Con người ư?? Ta cũng không biết phải trả lời câu hỏi này của ngươi như nào, ngươi muốn cho ta là cái gì thì ta là cái đó, nhiều lời làm gì?" Tử Phong lạnh lùng nói.



"À phải rồi, thứ lỗi cho ta đã hỏi một câu không đầu không đuôi như thế, vậy thì coi như là một lời khen dành cho cái tên Bán Thánh dính một đòn trực diện của ta mà vẫn còn sống, ta nghĩ mình nên tự giới thiệu bản thân một chút, miễn cho đến lúc chết ngươi cũng không biết là ai đã giết mình để mà ám sau khi chết. Ta là cửu trưởng lão của Âm Dương Thánh Giáo, tên là Trần Cô Hạ, các ngươi có thể gọi ta là lão Trần cho nó thân thuộc." Trần Cô Hạ cúi chào sau đó nói, tác phong vô cùng chuẩn thân sĩ. Lúc này Tư Đồ Dật Tiêu cũng đã khôi phục hành động, một thân trọng thương tàn tạ lê bước tới bên cạnh Trần Cô Hạ.



"Lời thừa đừng có nói nhiều, muốn ra tay thì làm đi!!" Lâm Tử Hàm biết đối phương là Thánh Hoàng cường giả, ngày hôm nay chắc chắn là lành ít dữ nhiều, nàng không hề có tâm tư gì mà ở đây tán dóc cả.


Một giọng nói trầm thấp vang lên ngay tại chỗ Tử Phong bị đánh bay, Trần Cô Hạ xuất hiện nơi đó, hoàn hảo vô khuyết, xung quanh hắn là một không gian dày đặc những tấm gương được tạo nên từ ánh sáng lấp lánh, hiển nhiên đây chính là Lĩnh Vực của hắn.



Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cho đến khi Tử Phong bị đánh bay thì Lâm Tử Hàm mới kịp phản ứng, cơ thể nàng lúc này có nhiệt độ vô cùng khủng khiếp nên không thể đích thân đón lấy cơ thể của Tử Phong đang bay lơ lửng trên không trung, nhưng nàng thân là Thánh cấp cường giả, lĩnh vực không phải là thứ duy nhất mà nàng có thể sử dụng. Chỉ thấy bàn tay nàng phất một cái, không gian đằng sau lưng Tử Phong vặn vẹo một hồi sau đó giống như một đám bùn nhão mà nhẹ nhàng đón lấy hắn, để hắn từ từ hạ xuống đất.



"Công kích thật sự rất khá, trong một khoảng khắc vừa rồi ta đã có thể cảm nhận thấy bóng ma tử vong xuất hiện, nhưng mà ngươi nghĩ mình là ai, chỉ là một Bán Thánh nhỏ nhoi mà thôi, tưởng rằng đỡ được một kích của ta thì có thể trả đòn ư?" Trần Cô hạ khinh miệt nói, chỉ là hắn vừa nới dứt lời, đôi mắt của hắn không khỏi trừng lớn. Chỉ thấy Tử Phong ở đằng xa từ từ đứng dậy, cơ thể máu tươi chảy đầm đìa nhưng hiển nhiên là vẫn còn sống, không chỉ còn sống mà trên người hắn còn phát ra khí tức quỷ dị khiến người khác tim đập chân run.



Trần Cô Hạ biết được lực lượng của mình cường hãn ra sao, bản thân Lĩnh Vực của hắn là một Lĩnh Vực Quang thuộc tính, trời ghen ghét nhân tài khiến Lĩnh Vực của hắn không có năng lực công kích gì đáng kể, nhưng mà bù lại, nó lại có một năng lực khiến hắn gần như là không có đối thủ trong cùng một cảnh giới, chế tạo huyễn tượng. Bẻ cong ánh sáng, khiến thân ảnh hắn xuất hiện ở một chỗ nhưng trên thực tế hắn lại đang ở một nơi khác gần đó, cũng chính vì năng lực này mà hắn có thể tránh né được một kích của Tử Phong, đồng thời phản công trong nháy mắt. Hơn ba mươi quyền của hắn, quyền nào cũng mang theo lực lượng thừa đủ để giết chết một Bán Thánh, thế nhưng mà không ngờ cái tên quái vật này vẫn còn có thể đứng dậy được.



"Ngươi thành công chọc giận ta rồi, để ta xem ngươi liệu có phải là đánh không chết hay không!!" Thân ảnh của Trần Cô Hạ vỡ tan thành vô số mảnh vụn ánh sáng khi Lâm Tử Hàm công kích, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Tử Phong vừa đứng dậy, trên tay xuất hiện một đôi quyền sáo, một quyền cắt đứt không gian tung ra, nhằm thẳng phần đầu vẫn còn nguyên vẹn của Tử Phong mà đánh tới.



Tử Phong cũng chỉ đứng yên không làm ra phản ứng gì cả, không phải là vì hắn không còn lực để nhúc nhích, mà bởi vì trong đầu hắn đang vang lên một giọng nói xa xăm giống như được truyền tới từ vũ trụ tinh không nhưng vẫn mang theo hơi thở thần thánh vô bì:



- Nessuno può sfuggire dal destino scelto.



- Colui che ha cambiato il destino scelto incontrerà la distruzione alla fine.



- Solo il potere assoluto dentro di me può sovrascrivere il destino.



- Ora allora, lascia che il destino stesso tremi sulla mia esistenza.