Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 39 : Đám thổ phỉ xui xẻo (1)

Ngày đăng: 17:57 30/04/20


Những người của thương đoàn vốn là người thường, lúc này đã chạy tứ tán vào trong rừng ẩn núp, xung quanh nhất thời không còn thường nhân nào cả, tất cả đều đang chiến đấu, à nói tất cả đều đang chiến đấu thì cũng không đúng lắm, Vương Bảo Nhi mặc dù có tu vi Sĩ cấp lục phẩm, nhưng hiển nhiên cùng với Diệp Thủy Lan là chung một loại mặt hàng, là hoa trong nhà kính, tu vi thì có nhưng chiến lực thì thấp đến đáng thương, Sĩ cấp lục phẩm nhưng đánh cùng với một tên thổ phỉ Sĩ cấp tam phẩm cũng chỉ ngang cơ.



Nếu không phải bọn thổ phỉ này ngheo theo lệnh của lão đại Ôn Vân Phong đó là giữ lại nữ tử, thì chắc hẳn giờ này Vương Bảo Nhi tình cảnh đã thê thảm hơn nhiều rồi, vốn nhân số đã chiếm ưu thế lại thêm cả thực lực cũng chiếm ưu thế nữa, bọn chúng có thể dùng nhân số trực tiếp đè bẹp dong binh đoàn cùng đám hộ vệ trong lúc Ôn Vân Sơn bị Ôn Vân Phong cuốn lấy.



Đương nhiên, đó là theo lí thuyết, đừng quên ở đây vẫn còn một cường giả Tướng cấp ẩn tàng đó là Vương lão đây. Nhưng Vương lão không có vẻ gì là sẽ động thủ cả, cả người lùi sát về bên mấy chiếc xe ngựa, bao bọc xung quanh bởi đám hộ vệ cùng dong binh đoàn, trơ mắt nhìn Vương Bảo Nhi lúc này đang bị hai tên thổ phỉ giáp công, đè ép đến nghẹt thở. Nhưng có thể khẳng định, nếu Vương Bảo Nhi gặp bất trắc, hiển nhiên Vương lão sẽ không ngồi im mà nhìn rồi.



Bên phe của Ôn Vân Phong chiếm ưu thế tuyệt đối về chất và lượng, có đến tổng cộng 37 tên thổ phỉ không tính hắn tham gia chiến đấu, tất cả đều là Sĩ cấp võ giả, Sư cấp có tổng cộng 6 người, 2 tên Sư cấp nhất phẩm, 1 nhị phẩm, 1 tam phẩm cùng 2 tên ngũ phẩm là tâm phúc của hắn, so sánh với phe của Ôn Vân Sơn gồm toàn võ giả Linh cảnh với Sĩ cấp, duy nhất đoàn trường Ôn Vân Sơn là Sư cấp thì thắng bại không cần phải nói nữa.



Ôn Vân Sơn ban nãy bị bao vây mà vẫn chấn định, bởi vì trong dong binh đoàn của hắn hiện tại có sự xuất hiện của Quỷ Ảnh Tu La, lấy thực lực có thể dễ dàng đem Hắc Vân Hổ là yêu thú tam giai cao cấp chém như thái rau chặt dưa, chắc chắn là cao thủ tướng cấp không phải nghi ngờ, huynh trưởng của hắn là Ôn Vân Phong khi xưa cũng chỉ mạnh hơn hắn một chút, vừa rồi thầm dò xét thì cũng chỉ là Sư cấp cửu phẩm, tuyệt đối không phải là đối thủ của tên Quỷ Ảnh Tu La giết người như ngóe kia.



Cơ mà đến lúc cuộc chiến thật sự nổ ra, Ôn Vân Sơn đưa mắt nhìn quanh thì bỗng toát mồ hôi hột, chỉ thấy Quỷ Ảnh Tu La đại danh đỉnh đỉnh lúc này lại biến mất như một cơn giò, nhìn mọi người thì hiển nhiên là không ai nhận ra hắn biến mất, cuối cùng thì hắn chạy mất từ lúc nào vậy, chết tiệt, tính toán sai rồi. Sau đó thì Ôn Vân Sơn hắn cũng không có cơ hội để tính toán nữa, lúc này hắn đang bị 4 tên Sư cấp sơ giai thủ hạ của Ôn Vân Phong cuốn lấy, mặc dù tu vi cao hơn nhưng kiến nhiều cắn chết voi, nhất thời hắn cũng không có biện pháp hữu hiệu để đối phó, chỉ có thể bị động giằng co.
“Hắc hắc, tiểu cô nương cũng thật cá tính nha, nhẹ nhàng không muốn lại cứ đi thích mạnh bạo, bất quá lão tử thích..”



Câu nói nghe có vẻ bình thường, nhưng qua cái giọng điệu của hắn thì lại trở nên vô cùng ám muội, mấy tên thủ hạ của Trần Thế Khải nghe vậy thì cũng cười ha hả, biểu tình cực kì mập mờ mà nhìn Bảo Nhi. Trần Thế Khải hất cằm một cái, tên thủ hạ đứng đằng sau hiểu ý liền tiến lên định túm lấy Vương Bảo Nhi. Đúng lúc này, một tiếng gió rít vang lên, sau đó là một thanh đoản kiếm màu đen lao đi với tốc độ kinh người từ phía xa, đâm xuyên qua đầu của tên thủ hạ vừa mới định chạm vào người Vương Bảo Nhi, thanh kiếm vừa trúng mục tiêu, một thân ảnh ngay lập tức trồng rỗng xuất hiện bên cạnh, đưa tay rút mạnh thanh kiếm ra khiễn não tương văng lung tung.



Triệu Thế Khải cùng Tứ Đức nhìn thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện thì giật mình không nhẹ, tai nghe thấy tiếng chém giết bỗng im bặt, cả hai cùng không hẹn mà quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy lúc trước đứng ở đó hơn 30 tên thổ phỉ thì lúc này chỉ còn đó là 30 cái xác chết không toàn thây, kèm theo là một đống chân đứt tay cụt nội tạng rơi vương vãi khắp nơi, tràng cảnh máu me đến mức bọn hắn có cảm giác buồn nôn.



Tử Phong một đường chém giết không ngừng, Thuấn bộ được sử dụng liên tiếp, mỗi một lần dùng là tương đương với vài mạng nằm xuống, chỉ trong thoáng chốc hắn đã dọn dẹp sạch sẽ hết đống rác rưởi biết đi này, đúng lúc đó thì hắn nhìn thấy Triệu Thế Khải và Tứ Đức đang đứng trước mặt Vương Bảo Nhi, còn nàng ta thì đang nằm trên mặt đất, khóe miệng có vệt máu. Mặc dù không rõ tại sao đến tận mức này rồi mà Vương lão vẫn không ra tay, nhưng nhìn gương mặt bỉ ổi hèn mọn của Triệu Thế Khải, Tử Phong thừa biết rằng tên này hẳn là đang muốn cưỡng gian Vương Bảo Nhi này thôi. Công bằng mà nói, Vương Bảo Nhi vô cùng xinh đẹp, dáng người tuyệt hảo, “ngực tấn công mông phòng thủ”, cặp chân dài thon nhỏ, gương mặt yêu kiều đáng yêu, ai thấy cũng thích, tên thổ phỉ này động lòng cũng không lạ lắm.



Tử Phong tự nhận mình là một tên điên giết người không ghê tay, nhưng giết thì giết, hắn ghét nhất là cái thể loại đàn ông đi cưỡng gian đàn bà con gái, mặc dù không phải là quân tử theo đuổi chính nghĩa nhưng với thể loại đàn ông như vậy, hắn chỉ có một thứ muốn làm, giết, giết hết, giết trước hỏi sau. Ra tay cứu Vương Bảo Nhi không phải vì nàng ta, mà là do hắn quá ngứa mắt đối với cái tên hèn hạ khốn kiếp Trần Thế Khải trước mặt, tên khốn này trước kia khẳng định đã làm chuyện đồi bại với nhiều nữ tử, cứ nhìn bộ dáng của hắn thì biết.