Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 40 : Đám thổ phỉ xui xẻo (2)
Ngày đăng: 17:57 30/04/20
Vương Bảo Nhi nhìn thân hình cao lớn trước mặt mà tâm tình có chút phức tạp, vừa muốn mở miệng cảm ơn, nhưng cảm nhận hàn khí lạnh đến thấu xương tỏa ra từ người Tử Phong lại khiến nàng ta sợ hãi mà tự động ngậm miệng lại. Tứ Đức và Trần Thế Khải sau khi nhìn đám xác chết ngổn ngang xung quanh, lúc này mới ý thức được mọi thứ không ổn, quay đầu lại nhìn vào cái tên đeo mặt nạ tu la trước mặt mà cảm thấy run sợ, không tự chủ được mà cùng nhảy ra xa, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, không một tiếng động xử lí hơn 30 tên Sĩ cấp, bọn hắn tự nhận có thể làm được, nhưng không thể mượt mà như cái tên đứng trước mặt được, tên này……rất mạnh, đó là đánh giá của hai tên này dành cho Tử Phong.
Tứ Đức là một phần tử hiếu chiến, vũ khí của hắn là một cây lưu tinh chùy khá lớn, hắn không nói không rằng lao tới vung chùy về phía Tử Phong.
Nhìn lưu tinh chùy to bằng cỡ quả dưa hấu văng về phía đầu mình, Tử Phong cười nhạt, Phân tích nhãn lập tức hoạt động, không vấn đề, chỉ là một kiện vũ khí bình thường chế tạo vô cùng tốt mà thôi. Tử Phong đưa tay trái lên, bạch kiếm hóa thành một luồng ánh sáng trắng lướt qua đầu chùy, chia đầu chùy thành hai nửa, dễ dàng giống như cắt vào đậu hũ, ngay sau đó cả người hắn biến mất, sử dụng Thuấn bộ, chớp mắt một cái đã vòng ra phía sau lưng Tứ Đức.
Tứ Đức căn bản không thể ngờ được vũ khí của Tử Phong lại sắc bén đến như vậy, nhìn thanh đoản kiếm vừa mảnh vừa nhỏ chém đứt đôi lưu tinh chùy của mình mà hắn không thế tin được, nhưng không hổ là một võ si, kinh nghiệm chiến đấu cùng phản xạ không hề kém chút nào, ngay lập tức bỏ rơi vũ khí đang cầm trên tay mà cấp tốc lui về sau. Nhưng mà lui được sao, bản thân hắn tốc độ kém Tử Phong không phải chỉ là một hai lần, hơn nữa Tử Phong sử dụng Thuấn bộ, tốc độ tạm thời tăng lên gấp bốn lần trong nháy mắt, chỉ thấy thân ảnh của Tử Phong chỉ nhoáng lên một cái, ngay lập tức bắt kịp Tứ Đức lúc này đang lui về sau.
Tứ Đức cả người lui về sau, bỗng nhiên thấy thân ảnh Tử Phong trước mắt mình biến mất, sau đó hắn nghe thấy tiếng động ở đằng sau lưng, theo bản năng quay đầu lại, mắt hắn không khỏi co rút, chỉ thấy đằng sau hắn là một chiếc mặt nạ tu la dữ tợn vẫn còn dính vết máu chưa khô, sau đó là một luồng hắc quang lóe lên, và đó là thứ cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi rơi vào hư vô sâu thẳm. Tử Phong chỉ đơn giản hai kiếm liền chém đầu Tứ Đức, thân hình của hắn không có dừng lại mà tiếp tục lao tới mấy tên Sĩ cấp còn lại ở gần đó, Triệu Thế Khải ở cách hắn khá xa, hắn muốn trước tiên xử lí mấy mục tiêu dễ dàng này trước.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Tử Phong xuất hiện đến lúc hắn một kiếm chém bay đầu Tứ Đức chỉ vỏn vẹn hơn chục giây đồng hồ, lúc đám tay chân Sĩ cấp này hoàn hồn thì đã thấy một bóng người mặc đồ đen lao như tên bắn tới chỗ bọn chúng. Chỉ có tổng cộng 6 tên thổ phỉ, hơn nữa lại vô cùng thuận tiện đứng gần nhau, Tử Phong chỉ mất vài giây để giải quyết tất cả.
Ôn Vân Phong lúc này cũng nhận ra sự khác thường, nhìn thấy đám thủ hạ mình mang theo tất cả đều đã hóa thành thịt vụn nằm ở phía xa, lại thấy Tử Phong mới xuất hiện chưa tới một khắc liền đem ba cao thủ Sư cấp dưới trướng của hắn giết chết dễ dàng, hắn liền cảm thấy sợ hãi. Nhìn thấy tên Sư cấp tứ phẩm cuối cùng vẫn còn say sưa đánh với Ôn Vân Sơn, hắn cắn răng một cái, liền bỏ mặc tên này mà chạy trốn.
Tử Phong thông qua phân tích nhãn đã thấy được Ôn Vân Phong có tu vi Sư cấp cửu phẩm, cho rất nhiều điểm kinh nghiệm a, làm gì có chuyện hắn sẽ bỏ qua con mồi này chứ, liền phi thân đuổi theo ngay phía sau, loáng cái cả hai thân ảnh liền biến mất trong rừng.
Ôn Vân Sơn không còn lo bị Ôn Vân Phong ra tay, hắn liền không giữ lại chút gì, toàn lực mà đánh, tên Sư cấp tứ phẩm trước mắt sao có thể là đối thủ của Ôn Vân Sơn có tu vi Sư cấp thất phẩm cơ chứ, không bao lâu liền bị một kiếm của Ôn Vân Sơn kết liễu tính mạng. Chống kiếm xuống đất, Ôn Vân Sơn thở hổn hển, trận chiến vừa rồi đã gần như rút hết toàn bộ sức lực của hắn, cũng may hắn cũng chỉ bị vài vết thương không quá nặng, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là ổn. Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng lại từ phía xa, sau đó một khắc thì thấy Tử Phong trở về, tay kéo theo một cái xác, ném xuống trước mặt Ôn Vân Sơn, chính là Ôn Vân Phong, lúc này trên ngực có một lỗ thủng, bụng thì bị cắt đứt, ruột gan các thứ rơi cả ra ngoài lòng thòng.
------
P/s: Ăn mừng máy tính sửa xong, bom liền ba chương bù lại mấy ngày vắng mặt:D