Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 4 : Lựa chọn chức nghiệp

Ngày đăng: 17:57 30/04/20


Lúc này Đỗ Duy ở lại mới bắt đầu đưa mắt nhìn lại bãi chiến trường ngổn ngang binh khí gãy cùng xác chết, máu tươi vương vãi khắp nơi mà thở dài ngao ngán:



“Thủ lĩnh việc gì phải cẩn thận thế, chỉ cần xóa sạch dấu vết chiến đấu rồi vứt đó là được, đến ngày mai là đám xác chết này hết thảy đều sẽ chui vào bụng dã thú thôi mà.”



Lắc lắc cái đầu, hắn bắt đầu thu thập hiện trường. Hắn không hề biết rằng, ngay sau lưng hắn vẫn còn một người còn sống, và đang yên lặng quan sát hắn.



-Tên: Đỗ Duy



Sĩ cấp nhất phẩm



Nhanh nhẹn: 700



Thể lực: 640



Lực lượng: 800



Tinh thần: 225



Linh lực: 180



Tất cả chỉ số của Đỗ Duy hiện lên rõ mồn một trong ý thức của Tử Phong nhờ kĩ năng Phân tích nhãn của hắn, ánh mắt hắn khẽ lóe ra một tia sát ý. Chỉ số của hắn phải nói là vượt trội hơn hẳn so với Đỗ Duy, chỉ có điều là hắn không có chút linh lực nào mà thôi, nhưng linh lực hầu hết sử dụng để gia trì tăng cường các tố chất của cơ thể hoặc là sử dụng vũ kĩ, tên này hẳn không sở hữu vũ kĩ gì quá mức lợi hại.



Tử Phong căn bản không hề chần chờ, với tốc độ của đám hắc y nhân và tên thủ lĩnh Nhạc Vũ, hẳn là đã đi xa khỏi nơi này, hắn có thể ra tay mà không hề sợ bị phát hiện. Hắn nhổm người dậy, lao như tên bắn về phía Đỗ Duy lúc này đang thu dọn chiến trường.
Nghi hoặc một lúc, Tử Phong liền nhận ra hắn đã trở nên vô hình, đương nhiên sẽ không có bóng.



“Nếu đến cả quần áo cũng có thể trở nên vô hình, vậy chắc hẳn vũ khi cũng sẽ như vậy?”



Nói là làm, Tử Phong nhặt lấy một thanh đoản kiếm, trong nháy mắt, bóng của thanh kiếm dưới ánh trăng dần biến mất, ngay khi hắn thả tay ra liện xuất hiện trở lại. Nở nụ cười thỏa mãn, Tử Phong tung người lao vào trong rừng, dùng Thiên ma nhãn dò xét linh lực còn sót lại trong không khí, men theo hướng đi của đám người Thanh xà dong binh đoàn mà đuổi theo.



Kĩ năng Ngụy trang cũng không phải là hoàn mỹ như hắn nghĩ, di chuyển vẫn có thể gây ra tiếng động, cũng may một thân bản lĩnh kiếp trước của hắn vẫn tồn tại, chỉ cần giảm tốc độ xuống thì mọi thứ đều ổn.



Áng chừng nửa canh giờ lần mò trong rừng, hắn tới trước một hang động khá lớn, dấu vết linh lực đã dẫn hắn tới đây. Lúc này trước cửa hang, có hai người đang đứng ở đó làm nhiệm vụ canh gác, khăn che mặt không thấy đấu, nhưng nhìn vào trang phục dạ hành màu đen thì có thể khẳng định đó chính là người của Thanh xà dong binh đoàn.



Tử Phong di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động tiếp cận hang đá, trong bụng thấp thỏm cầu mong kĩ năng Liễm tức của mình có thể khiến hai tên dong binh đứng gác kia không cảm nhận thấy hắn.



Chỉ cần bị lộ, Tử Phong hắn sẽ ngay lập tức từ bỏ ý đồ cứu trợ Diệp Thủy Lan mà bỏ chạy. Nói đùa sao, chỉ số của hắn có thể đánh ngang với Sĩ cấp ngũ phẩm, hắn tự tin với khả năng chiến đấu của mình cũng có thể liều mạng với Sĩ cấp cửu phẩm, dưới điều kiện không thi triển vũ kĩ, thế nhưng đối phương đến cả Sư cấp cũng sở hữu ba người, trong đó còn có một Sư cấp cửu phẩm, người ta chỉ cần tát một cái cũng đủ để hắn có một suất du ngoạn Địa phủ miễn phí, Tử Phong hắn có uống nhầm thuốc cũng không làm chuyện ngu ngốc đến thế.



Vô cùng chậm rãi tiến tới hang đá, kĩ năng có được từ hệ thống đúng thật là chưa từng khiến hắn thất vọng, chỉ thấy hai tên dong binh vẫn đang to nhỏ trò chuyện với nhau, không hề nhận ra Tử Phong đang đừng ngay trước mặt mình, chỉ cách có hơn nửa mét.



Thầm thở phảo nhẹ nhõm, Tử Phong liền lẻn vào trong hang, bên trong cũng không sâu lắm, khoảng gần 50 mét chiều sâu, vào đến trong cùng thì hắn đã nhìn thấy Diệp Thủy Lan bị trói lại giống như chiếc bánh chưng, miệng bị bịt kín, đang ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn đám dong binh xung quanh.



Trong hang không hề có đồ đạc, chứng tỏ đây không phải đại bản doanh của Thanh xà dong binh đoàn, điều này cũng dễ hiểu, chẳng có dong binh đoàn nào lại rảnh rỗi đến mức chui vào rừng rậm đặt đại bản doanh ở trong đó cả, một con yêu thú cấp 5 tương đương Vương cấp võ giả phát rồ chạy ra ngoài là đủ nghiền nát bất kì dong binh đoàn nho nhỏ nào, những dong binh đoàn lớn thì lại không thiếu tiền bạc để có thể tự dựng đại bản doanh trong các thành trấn, không cần thiết phải chui vào nơi khi ho cò gáy như thế này.



P/s: Lần đầu viết truyện, nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý, rất mong được mọi người ủng hộ. ^^