Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 417 : Khổ Thiên Điện

Ngày đăng: 10:42 02/08/20


Cuối cùng vị trí thủ lĩnh cũng không rơi lên đầu Tử Phong như mọi người mong đợi, mà ngược lại vị trí này được hắn ném lên đầu Hàn Nhất Nguyên, một bộ dáng phủi tay không quan tâm mặc kệ người khác nói gì thì nói khiến cả đám đành phải chịu thua.



Tuy vậy nhưng tất cả mọi người vẫn quyết định đi cùng nhau để đảm bảo an toàn, tới lúc này thì lịch lãm rèn luyện là thứ yếu, cái quan trọng là bảo toàn mạng sống rời khỏi bí cảnh, dù sao thì đám đệ tử này mỗi người đều là tinh anh trong số tinh anh, mất một vài người cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu chết hết chỉ còn lại mấy lão già Thánh Giai như bọn hắn thì tuyệt đối là lỗ lớn, trong vòng trăm năm chưa chắc đã đủ để cho tông môn khôi phục nguyên khí.



Đối với vấn đề này cũng chỉ có mấy vị trưởng lão khác quan tâm, riêng Tử Phong hắn không hề có khái niệm gì về lợi ích tông môn nên căn bản không quan tâm, điều duy nhất hắn để ý tới lúc này đó là tìm kiếm bảo vật trong bí cảnh, tốt nhất là vơ vét thêm được vài chục viên Hồn Châu nữa là “tạm đủ”.



Nếu đám trưởng lão xung quanh mà biết đến ý nghĩ của Tử Phong thì đảm bảo họ sẽ khinh bỉ hắn đến chết, ngươi nghĩ chí bảo Hồn Châu là củ cải trắng hay sao mà tuỳ tiện vơ vét vài chục viên, đã thế lại còn kêu là “tạm đủ” nữa.



Sinh Hồn bí cảnh là một chiều không gian tồn tại độc lập với Huyền Linh đại lục, thành ra diện tích bên trong nơi này lớn một cách thái quá, thậm chí có người còn nghi ngờ nơi này to lớn không kém gì một đế quốc bên ngoài, cái Sinh Hồn đảo bé bằng con giun bên ngoài không thể so sánh.



Lấy cước trình của tất cả mọi người, tuy chỉ là lấy Vương cấp làm tiêu chuẩn cũng tuyệt đối không chậm, ngày đi mấy ngàn dặm là chuyện bình thường, đương nhiên là cả đám đi đến đâu giống như một đàn châu chấu quét qua, linh thảo, yêu thú rồi vài ba thứ vật liệu quý hiếm đều bị thu gom sạch sẽ, thiếu chút nữa là đào luôn cả ba tấc đất dưới chân lên xem có cái củ cải gì ngon lành ở bên dưới hay không mà thôi.



Trái với sự đề phòng của Tử Phong, cả đoàn di chuyển liên tục không ngừng nghỉ suốt 8 ngày mà không hề gặp phải Huyết Ma, thậm chí đến cả thất giai yêu thú cũng không có, lục giai yêu thú cũng cực kì thưa thớt, đồng thời võ giả của các thế lực khác cũng không có xuất hiện, giống như tất cả đồng loạt biến mất hết vậy.



Tràng cảnh yên bình như thế này đối với mọi người thì vô cùng hoàn hảo, đối với Tử Phong thì hơi có chút tiếc nuối, hắn còn đang muốn mượn tay đám Huyết Ma để tu luyện Cương Cảnh của mình, chỉ là hắn cũng không thể tự tiện rời khỏi đoàn người rồi tự đi săn giết Huyết Ma được.



Tiếp tục đi thêm bốn ngày nữa, cả đoàn người xấp xỉ nửa ngàn người buộc phải dừng lại, không phải là bọn họ gặp phải thứ gì đó nguy hiểm, mà là không còn đường nào để đi nữa. Trước mắt tất cả mọi người là một quả núi to đến mức khủng bố, bề ngang hoàn toàn chặn đứng tất cả các lối đi khác, kéo dài đến mấy ngàn dặm, chiều cao thì căn bản không thể đong đếm, chỉ biết ngửa cổ nhìn tới lệch cả đầu cũng không nhìn quá được lưng trừng quả núi ẩn sau mây mù trên cao.



Nhưng nếu chỉ là toà tiên sơn khổng lồ này thì cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm, dù sao thì không có đường này thì đi đường khác, cái bí cánh này rộng tới mức nào chẳng ai biết, không cần phải tốn thời gian ở nơi này. Thứ khiến tất cả mọi người phải chú ý đến đó chính là ở giữa lòng quả núi, một cánh cổng khổng lồ cao tới 7-800 mét đứng sừng sững, toàn bộ cánh cổng ăn sâu vào lòng núi, bên trên là hằng hà sa số hình chạm khắc phù văn tinh xảo đến cực điểm, dù bị đất đá buiij bặm bám vào qua năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự quý giá của cánh cổng này.



Phía bên trên cánh cổng là một hàng chữ cũng khổng lồ không kém, nét chữ uốn lượn không theo một hình thù nào cả, tuyệt nhiên không phải là ngôn ngữ của Huyền Linh đại lục. Dòng chữ này dường như ẩn chứa một thứ sức mạnh kì dị khiến tâm thần người ta không tự chủ được mà bị thu hút bởi nó, đồng thời trong lòng có cảm giác như là đang đứng trước một tồn tại vĩ đại vượt xa thường thức.



Tiểu Linh dường như không có chút ngạc nhiên nào trước sự xuất hiện của Bạch Tử Phong, thậm chí đến cả một chút vẻ hận thù hay căm ghét cũng không có, nàng chần chờ một chút sau đó mới tiếp tục nói.



“Còn về hai người các ngươi, yên tâm đi, chủ nhân đã hứa thì ngài ấy chắc chắn sẽ giữ lời hứa, chỉ cần các ngươi không làm ra những điều vô bổ là được.”



Hắc Bạch Tử Phong, không đúng, chỉ là Hắc và Bạch thôi, hai người đưa mắt nhìn nhau, Hắc cười nói:



“Ngươi không cần phải thắc mắc nhiều làm gì, cứ việc mình mình làm thôi, vả lại, ngươi không thấy vở kịch này tình tiết cũng khá là hay à, cứ nhìn vẻ mặt của hắn lúc đó mà xem, ha ha ha, thật tức cười mà.”



Bạch không nói gì, chỉ gật đầu một cái coi như đồng ý, cơ thể hoá thành một làn khói trắng tiêu thất trong không trung, Hắc thấy vậy cũng chỉ lầm bầm kêu là không thú vị, sau đó cũng hoá thành khói đen tản mát đi mất. Đỉnh đồi chỉ còn lại Tiểu Linh đứng trơ trọi một mình, ẩn ẩn trong không gian có một tiếng thở dài mông lung.



- --------------------------



P/s: Nếu cảm thấy truyện của ta hay, muốn ủng hộ ta tiếp tục sáng tác thì xin vui lòng donate vào tài khoản ngân hàng cá nhân của ta để ủng hộ. Mọi sự đóng góp của các bạn sẽ được ta vinh danh trực tiếp trong chương truyện, dù bất kì khoản donate lớn hay nhỏ nào cũng đều là sự trợ giúp lớn lao đối với ta.



Thông tin nhân Donate:



Số tài khoản: 19035576569016



Chủ tài khoản: Đoàn Tuấn Đạt



Ngân hàng Techcomback



Chân thành cảm ơn độc giả đã ủng hộ ta bấy lâu nay!!