Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 418 : Cánh cổng bất diệt
Ngày đăng: 10:42 02/08/20
Tử Phong ở ngoài đương nhiên không hề biết ở bên trong không gian hệ thống xảy ra chuyện gì, mặc dù trên danh nghĩa thì hắn là chủ nhân của cả cái hệ thống, nhưng về cơ bản thì hắn chả biết cái củ khoai gì cả. Cơ mà cũng có câu nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, một kẻ không biết gì như Tử Phong cho đến giờ vẫn sống khoẻ mạnh vui vẻ chúng quy lại cũng là nhờ vào việc không biết gì cả kia.
Sau khi nghe được câu trả lời của Tiểu Linh, Tử Phong có thể chắc chắn rằng cánh cổng dẫn vào bên trong Khổ Thiên Điện trước mắt không hề có cấm chế hay trận pháp phòng ngự gì cả, chỉ cần giơ tay ra là có thể mở được. Là người thích dùng hành động hơn là lời nói, trong lúc mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng xung quanh còn đang bàn tán lung tung tìm hiếu về cánh cổng khổng lồ trước mắt, Tử Phong lắc mình một cái đã xuất hiện trước cánh cổng.
Theo như những gì mà bản thân hắn quan sát được, cánh cổng này không có vẻ gì như là sẽ mở ra bên ngoài mà ngược lại có xu hướng mở ra thì sẽ hướng vào bên trong, tức là nếu muốn mở cánh cửa này ra, kéo là không được, đẩy mới là thượng sách. Tử Phong thần lực đầy thân, đừng nói là cánh cổng khổng lồ trước mắt, đến cả quả núi hắn cũng có thể nâng lên, đương nhiên dưới điều kiện quả núi đó đủ cứng rắn để bị cơ thể hắn xuyên thủng, đạo lí này cũng giống như đặt một quả dưa đè lên cây kim vậy, dù cây kim không gãy thì cũng trực tiếp xuyên thủng quả dưa mà thôi.
Nói thì dễ hơn làm, dù đứng ở trên mặt đất hay lăng không phiêu phù, dùng lực đẩy cánh cổng ra đều khó khăn bởi thiếu điểm tựa, chỉ là ai nói hắn sẽ đẩy cánh cổng này ra cơ chứ? Lúc mọi người vừa mới nhận ra thì Tử Phong đã tiến tới trước cánh cổng, giơ chân lên đạp một cước vào cánh cổng, tư thế cực kì giống với mấy nhân vật trong phim ảnh chuyên môn đạp cửa xông vào nhà dân.
Một tiếng động chói tai vang lên, mặt đất dưới chân mọi người rung rinh một hồi, cuồng phong bạo vũ từ một cước của Tử Phong sinh ra thổi ầm ầm, đủ biết một cước vừa rồi mang theo bao nhiêu là lực lượng. Chỉ là cánh cổng dưới một cước đó vẫn đứng sừng sững như không có việc gì xảy ra, cũng chỉ có một đám rêu phong bụi bặm bám trên bề mặt bị chấn động mà rơi xuống thôi.
“Tử Phong trưởng lão, ngài làm cái gì vậy, cẩn thận cấm chế!!” Hàn Nhất Nguyên đầy một đầu mồ hôi, giật mình hét to.
“Yên tâm, ta đã dò xét qua, cánh cổng này không có cấm chế hay là trận pháp phòng ngự gì cả, vấn đề là làm thế nào để mở nó ra bằng vũ lực mà thôi.” Tử Phong cười nói, mà sự thật cũng đúng như hắn vừa nói, dưới công kích như vậy mà không có chút động tĩnh gì, nếu là có trận pháp hay là cấm chế thì đoán chừng cũng hỏng rồi.
“Có thể, nhưng mục tiêu là cái gì??” Tiêu Linh trưởng lão nhíu mày nói.
“Đương nhiên, là chính ta rồi!!” Tử Phong cất tiếng cười quỷ dị, quanh thân đột ngột xuất hiện một bộ giáp màu bạc bao phủ toàn thân, cả người bay lên không trung, linh lực trong người hội tụ kinh khủng tới mức tạo ra áp lực khiến người khác nghẹt thở, không gian xung quanh hắn dường như bị bóp méo chỉ vì linh áp đơn thuần.
Nhìn thấy Tử Phong cầm thanh cự kiếm giơ lên cao, cảm nhận một chút khí tức từ người hắn phát ra, sắc mặt Tiêu Linh cùng với Tuyết Phi Nhan không khỏi trắng bệch, vội vàng dùng không gian lực cuồn lấy đám đệ tửu và chấp sự rồi quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Hàn Nhất Nguyên, Cao Tiến, Tống Mặc Hình, Thiên Cơ Mục Vân và Thiên Cơ Vũ Tiên đều mang thần sắc khó hiểu mà nhìn nhau, bên tai đã nghe thấy tiếng truyền âm, còn không mau mang theo đệ tử chạy đi, các ngươi muốn chôn thây tại nơi này à??”
Nghe giọng điệu run rẩy của Tiêu Linh thì sự sợ hãi này không phải là giả, chỉ là tại sao nàng lại đột nhiên trở nên như vậy chứ. Hàn Nhất Nguyên suy nghĩ thực nhanh, dù sao cũng là người cùng tông môn, hắn rất nhanh làm ra quyết định, không nói hai lời liền cuốn lấy đám đệ tử nối gót đi theo hai người Tiêu Linh.
Nhìn thấy thế, bốn vị trưởng lão còn lại nghĩ rằng bọn họ hẳn là biết được gì đó nên mới tháo chạy, hồi tưởng lại cảnh Tử Phong diệt Huyết Ma, Cao Tiến cùng Tống Mặc Hình liền nahnh chóng theo đuôi. Cuối cùng Thiên Cơ Mục Vân và Thiên Cơ Vũ Tiên đều không còn cách nào khác ngoài làm theo, trong lòng nghi ngờ không thôi.
“Đừng quên để lại công kích!!” Tử Phong nhìn thấy mấy người chạy trối chết mà không khỏi buồn bực, ta bảo các ngươi công kích ta chứ có phải quyết sinh tử với ta đâu mà bỏ chạy thục mạng như thế kia.