Cuồng Lãng Chi Tinh
Chương 2 :
Ngày đăng: 11:10 18/04/20
Biệt
thự xa hoa, phô trương long trọng, không khí lãnh đạm……
Đoàn
Duẫn Phi chưa đến biệt thự đang mở rộng cổng này đã biết đây sẽ là Hồng Môn
Yến, nhưng hắn cũng không để ý, càng là cạm bẫy nguy hiểm càng có tính khiêu
chiến, hắn chính là thích nhận khiêu chiến, huống chi người khiêu chiến lại là
một cô gái siêu cấp xinh đẹp.
Chỉ cần
có thể nhìn gần dung mạo của Băng Thất Hàn, dù là địa ngục hắn cũng nhảy vào.
Châm
điếu thuốc, hắn thoải mái ngồi xuống sô pha ở đại sảnh, trên người mặc một cái
sơmi màu tím đơn giản, vạt áo trước mở rộng, cơ ngực đẹp đẽ tráng kiện như ẩn
hiện, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, vừa vặn cùng mái tóc vàng của hắn
tỏa sáng.
Thân
cao 182cm, hắn anh tuấn cao ngất, dù mặc quần dài đen hiệu Lycra, vẫn nhìn ra
đường nét thon dài mạnh mẽ của hai chân hắn, bộ dáng bất cần đời, biểu tình
mang chút phóng đãng không kiềm chế được, nhưng lại tạo thành một loại mị lực
độc đáo khiến phụ nữ khó có thể kháng cự, nụ cười xấu xa mê người có tính xâm
lược mười phần, giúp hắn luôn thuận lợi trong giao du với phụ nữ, chưa bao giờ
thất thủ.
Điểm
ấy, cũng là điểm Thiên Toàn không vừa mắt nhất về hắn, luôn châm chọc hắn là
con ngựa đực tinh lực quá thịnh, sớm muộn gì cũng sẽ hư thoát hết, chết trong
tay phụ nữ thôi.
Đối với
lời đùa cợt của Thiên Toàn, hắn mặc kệ, bởi vì hắn khinh thường nhất là những
tên ngốc bị chi phối bởi tình yêu, chỉ là không nghĩ rằng Thiên Toàn lại trở
thành một tên ngốc kiểu ấy, ngay cả Thiên Quyền mà hắn kính trọng nhất cũng rơi
vào tay thần tình yêu, nhìn hai người họ che chở cho Đông Tâm Ngữ và Trình Duy
Ân, hắn thấy thật tiếc thương cho tương lai của họ.
Trên
đời người đẹp vô số, sao có thể chỉ vì một cây mà bỏ hết cả khu rừng? Thật là!
Đời người là để hưởng lạc, hắn đã bị nhốt đủ lâu rồi, giờ hắn chỉ muốn tự do
cuồng hoan, đừng ai nghĩ tới việc trói buộc hắn.
“Đoàn
tiên sinh, tiểu thư của chúng tôi đang xuống.” Hộ vệ bên người Băng Thất Hàn,
Võ Điền Lôi Thái bỗng nhiên nói.
Hắn
ngẩng đầu, đứng lên, nhìn mỹ nữ mặc nam trang từ cầu thang hoa lệ bước xuống,
mày không khỏi nhíu lại.
Một cô
gái xinh đẹp như vậy sao lại ăn mặc như đàn ông? Hắn thầm phỉ nhổ trong lòng,
có chút thất vọng về việc Băng Thất Hàn dùng bộ dạng không thú vị này đi gặp
hắn.
“Hoan
nghênh Đoàn tiên sinh, rất hân hạnh được đón tiếp.” Băng Thất Hàn bước đi thanh
thoát về phía hắn, nói bằng tiếng Anh lưu loát, vươn tay.
“Chỉ
cần là mỹ nữ mời, tôi sẽ không từ chối.” Hắn cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô,
nhìn cô cười dài.
Mới
nhìn thoáng qua ở trường đua, đã thấy cô vô cùng đẹp mắt, không nghĩ tới gần
Băng Thất Hàn còn đẹp đến kinh người, ngũ quan có tỉ lệ và kích thước hoàn mỹ
không tỳ vết, làn da mềm mại trong sáng, một đôi mắt to đen có thần sáng ngời
như ngọc, đôi môi hồng phấn ẩm ướt khêu gợi, khiến người ta nhịn không được
muốn cắn một ngụm……
Chỉ có
điều, dung nhan tuyệt mỹ như vậy lại như được ướp băng, đủ để khiến cho đàn ông
nhiệt tình cũng bị đông lạnh, hắn rất tò mò là cô đã theo ai học được môn “Lãnh
công” này vậy? Quả thực điều này đã làm hỏng vẻ xinh đẹp của cô!
Ánh mắt
đánh giá không kiêng nể của hắn làm cho Băng Thất Hàn vô cùng tức giận, nhưng
để bắt được hắn, cô vẫn nhẫn nại chịu đựng lời nói ngọt xớt của hắn.
“Tôi
không thể tính là đẹp, còn kém xa bạn gái anh.” Cô mỉm cười bóng gió, không dấu
vết rút tay về.
“Không,
trong số bạn gái tôi không ai sánh bằng cô.” Lời này tuy hơi phóng đại, nhưng
cũng là sự thật, Băng Thất Hàn mặc âu phục lại không chút phấn son còn diễm lệ
hơn bất kì cô nàng nào hắn từng kết giao.
“Anh
quá khen rồi.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng nhếch nhưng
lòng lại hừ lạnh, cô khinh thường việc bị đánh đồng với lũ bạn gái của tên háo
sắc này.
Hắn
nheo mắt, sao lại nhìn không ra cô chán ghét hắn, nhưng như vậy ngược lại càng
kích động dục vọng chinh phục cô.
Băng
sơn mỹ nhân này chắc chưa từng được đàn ông chạm qua! Xem cô một bộ dáng băng
thanh ngọc khiết, tôn quý kiêu ngạo, hắn rất muốn giữ lấy cô, nghe một chút
thanh âm cô thở dốc dưới thân hắn……
Băng
Thất Hàn có thể đoán được vài phần suy nghĩ trong đầu hắn, nhưng cô lơ đễnh,
khách khí nói:“Bữa tối đã chuẩn bị xong, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hắn gật
gật đầu, theo cô vào phòng ăn, chỉ là vừa vào hắn đã hối hận.
Hắn và
cô ngồi hai đầu cái bàn ăn dài, đám thủ hạ của cô đứng bốn phía, như vậy sao có
tâm trạng nói chuyện?
“Thủ hạ
của cô muốn xem chúng ta ăn sao?” Hắn phun ra một ngụm khói, cười hỏi.
“Anh có
phiền không?” Cô hỏi lại.
“Tôi
không sao, nhưng có chút thất vọng, tôi vốn nghĩ có thể một mình dùng bữa với
cô……” Hắn nhún nhún vai.
Băng
Thất Hàn trầm mặc vài giây, vẫy vẫy tay với Độ Biên Lí Tử, “Mọi người lui ra.”
“Tiểu
thư……” Độ Biên Lí Tử không yên tâm để cô lại một mình với tên háo sắc này.
“Không
sao, Đoàn tiên sinh tới là để ăn đồ ăn.” Cô cố ý nói, trừng mắt khiêu khích
Đoàn Duẫn Phi.
“Cũng
chưa chắc, so với đồ ăn, tôi càng muốn ăn Băng Thất tiểu thư!” Đoàn Duẫn Phi
háo sắc nhìn chằm chằm Băng Thất Hàn.
Độ Biên
Lí Tử kinh ngạc liếc nhìn Đoàn Duẫn Phi, Đoàn Duẫn Phi cười nháy mắt với cô mấy
cái, cô như bị điện giật vội vàng nhìn ra chỗ khác.
Tên lưu
manh này…… Thật quá làm càn!
tốc độ 200km/h, nhảy nhót và dời vị trí lại nhanh như điện chớp, thân thủ còn
linh hoạt thanh thoát hơn khỉ, đây là lí do mà Thiên Toàn Diêm Quýnh luôn gọi
hắn là “khỉ lông vàng”.
Băng
Thất Hàn đương nhiên không biết dị năng của hắn, cô càng đánh càng tức, nét
cười ngưng đọng trên mặt, hai mắt như phun lửa, ra một đòn giả, nghĩ đã gạt
được Đoàn Duẫn Phi, tay trái liền nhắm vào gương mặt tuấn tú của hắn mà đấm
tới.
Đoàn
Duẫn Phi không phí chút sức nào đã giữ được nắm đấm của cô, một tay kéo cô lại
gần, cúi đầu cười nói: “Biết không? Làm còn thú vị hơn xem nhiều, em có muốn tự
mình thử không?”
“Xấu
xa!” Cô tức giận mắng, thúc gối vào bụng dưới của hắn.
Hắn ra
chiêu gọn gàng, quét chân một cái làm cô đứng không vững, ngã người về phía
sau. Hắn thuận tay ôm lấy hông cô kéo vào lòng hắn, mê đắm nói: “Vừa rồi tôi
tưởng tưởng cô ta là em, tưởng tượng em run rẩy rên rỉ trong lòng tôi……”
“Câm
mồm!” Cô cảm thấy ghê tởm, tức giận quát, giơ khuỷu tay định thúc vào mũi hắn.
Hắn
ngửa đầu về phía sau, nhanh chóng giữ chặt cổ tay cô, đẩy cô vào tường, cũng
dùng thân thể áp chặt vào người cô khiến cô không thể động đậy.
“Thật
hung hãn! Quả nhiên hoa hồng càng đẹp thì gai càng sắc nhọn, tuy nhiên như vậy
ngược lại càng làm cho người ta muốn bẻ cành…… Hiện tại tôi rất muốn hôn em……”
Hắn gí sát mặt vào cô, cười hì hì thổi khí vào chóp mũi cô.
“Nếu
chạm vào tao, mày nhất định phải chết……” Cô âm thầm lo lắng, lành lạnh cảnh cáo
hắn.
“Thế
hả? Những lời này dường như tôi đã nghe qua mấy trăm lần, nhưng vẫn sống tốt
đến tận bây giờ, biết vì sao không? Bởi vì…… Những cô gái bị tôi chạm qua đều
không nỡ giết tôi, ngược lại, họ còn hy vọng tôi chạm vào họ thêm vài lần
nữa……” Hắn cười nhẹ.
“Tao
không giống họ!” Cô âm trầm trừng mắt nhìn hắn.
“Thật
không? Điều này tôi cần chứng thực một chút.” Nói xong, hắn không cho cô cơ hội
nói, cúi đầu khí phách hôn môi cô.
Băng
Thất Hàn vừa sợ vừa giận, cô muốn chống cự, nhưng tứ chi đều bị hắn áp chặt,
điều duy nhất có thể làm là mím chặt miệng.
Đoàn
Duẫn Phi cười trộm trong lòng, cô nghĩ làm thế có thể phòng thủ được hắn? Quá
ngây thơ rồi!
Hé
miệng, hắn lấy môi và đầu lưỡi như lửa nóng liếm hôn cô, đầu lưỡi như linh xà
quấn quít lấy cánh môi non mềm của cô.
Cô bị
hơi thở nóng bỏng của hắn làm cho hổn hển, rốt cục không nhịn được mở miệng
chửi: “Đoàn Duẫn Phi, mày……”
Nhưng
vừa mở miệng đã cho hắn cơ hội, hắn lập tức tiến công vào trong miệng cô, lấy
đầu lưỡi trêu chọc cái lưỡi đinh hương của cô.
Một cỗ
nhiệt lưu quỷ dị từ miệng hắn truyền tới, toàn thân cô chấn động, không rõ vì
sao tứ chi của cô lại đột nhiên mềm mại vô lực, loại việc nam nữ hôn môi này
trước kia vẫn bị cô coi là việc bẩn thỉu nhất, nhưng bây giờ…… Bây giờ cô lại
bất tri bất giác bị đôi môi ẩm ướt nóng rực của hắn hút lấy, dường như ngay cả
linh hồn cũng sắp phản bội cô mà đi……
Giằng
co hôn sâu nhiệt tình gần một phút, nhưng với Băng Thất Hàn mà nói lại dài như
một thế kỷ, cô bất lực mặc hắn xâm phạm, trong đầu một mảnh hỗn loạn, tim đập
dồn dập.
Đột
nhiên, cửa phòng bị phá, Võ Điền Lôi Thái cùng một đống thủ hạ cầm súng xông
vào.
“Buông
tiểu thư ra!” Võ Điền Lôi Thái rống lớn một tiếng, liên tục nổ súng vào Đoàn
Duẫn Phi.
Đoàn
Duẫn Phi buông Băng Thất Hàn ra, chỉ thấy thân thể hắn nghiêng trái, ngả phải,
dịch chuyển, cúi thấp, vô cùng đơn giản đã tránh được năm phát súng.
Võ Điền
Lôi Thái xem mà kinh hãi không thôi, từ khi hắn gia nhập hắc đạo đến nay, chưa
bao giờ thấy qua người có thể tránh được đạn của hắn, nhưng người này lại liên
tục tránh được năm phát!
Đoàn
Duẫn Phi lặng lẽ cười, cao giọng nói: “Băng Thất Hàn, lần sau đôi ta ôn tồn một
chút nhé!”
Băng
Thất Hàn đang thất thần chợt tỉnh lại, tức giận quát to: “Giết hắn!”
Võ Điền
Lôi Thái và đám thủ hạ đồng thời tấn công Đoàn Duẫn Phi, nhưng hắn vừa nói xong
liền chui ra khỏi phòng theo dõi, rồi theo lối cửa bị phá rời đi, tốc độ cực
nhanh, giống như gió lốc.
Đám Võ
Điền Lôi Thái chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy trốn, căn bản không kịp ngăn
cản.
“Tiểu
thư…… Có nên đuổi theo bắt hắn về?” Võ Điền Lôi Thái hỏi.
“Không
cần, các ngươi đuổi không kịp đâu……” Băng Thất Hàn vô cùng tức giận, lần đầu
tiên cô bị chọc giận tới vậy, nhưng lại bình tĩnh nói. “Ta biết cách tìm ra
hắn, hắn trốn không thoát đâu.” Nói xong, tầm mắt cô chuyển tới chỗ Mẫu Đơn ở
trên giường.
Mẫu Đơn
bị ánh mắt sắc bén lãnh khốc của cô quét tới, sắc mặt trắng bệch, không dám thở
mạnh.
Cô
trừng mắt nhìn ả vài giây, lạnh lùng phun ra một câu: “Giết!”
Võ Điền
Lôi Thái không chút do dự, họng súng chỉ thẳng vào giữa trán Mẫu Đơn, Mẫu Đơn
bị một phát súng, mất mạng tại đương trường.
Con đàn
bà này không dùng được nữa, giữ lại cũng vô dụng!
Cô phẫn
hận xoay người, lấy mu bàn tay dùng sức chùi môi, ra khỏi phòng, âm thầm thề
trong lòng, Đoàn Duẫn Phi khiến cô nhục nhã, cô nhất định phải trả lại gấp bội!