Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 3 :

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Tại đảo

Bắc Cực Tinh



“Ngươi

nói Nhật Liên Tổ để ý ngươi?” Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành nhăn trán, gương

mặt nhã nhặn tuấn dật hiện lên nét trầm ngâm.



“Đúng

vậy! Hóa ra Nhật Liên Quỳnh Tử là đại tiểu thư của Nhật Liên Tổ, em gái cô ta

hình như muốn tìm chúng ta báo thù.” Đoàn Duẫn Phi không khẩn trương chút nào,

trái lại trông có vẻ hưng phấn.



“Cô ta

biết ngươi là thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh ư?” Thiên Toàn Diêm Quýnh nhướn đôi

mày rậm.



“Hẳn là

vậy! Ngay cả ta thích ăn gì và loại gái ta thích, cô ta cũng đều điều tra nhất

thanh nhị sở……” Đoàn Duẫn Phi nhớ lại đôi môi thơm tho ngon miệng của vị Băng

Thất Hàn tiểu thư kia.



“Ngươi

thích phụ nữ, loại việc này chả cần điều tra thì cả thế giới ai cũng vẫn biết

hết.” Diêm Quýnh hừ lạnh.



“Này,

nói nghe hay nhỉ, Nhật Liên Quỳnh Tử là ngươi giết mà, bây giờ ta phải gánh vác

hậu quả thay ngươi đây.” Đoàn Duẫn Phi trừng mắt nhìn Diêm Quýnh (nghe anh nói

quá ủy khuất, tội nghiệp cái thân anh).



“Ta

thấy chắc bọn hắn cho rằng ngươi có vẻ dễ đối phó, mới khai đao từ ngươi đó!”

Diêm Quýnh châm biếm.



“Ngươi

nói cái gì?” Đoàn Duẫn Phi quắc mắt bật dậy.



“Mọi

việc đều quá rõ ràng, Nhật Liên Tổ không dám chọc ta, đành phải xuống tay với

ngươi trước.” Diêm Quýnh lạnh lùng liếc lại.



“Bọn họ

không phải không dám chọc ngươi, mà là không tìm thấy thì có, bởi vì dạo này

ngươi suốt ngày trốn ở đây viết sách cùng Đông Tâm Ngữ của ngươi, thành một con

rùa đen rụt đầu chính hiệu.” Đoàn Duẫn Phi phản bác ngay.



“Ngươi

nói ai là rùa đen rụt đầu?” Diêm Quýnh cũng đứng dậy, áp sát vào hắn, hai người

chóp mũi chạm chóp mũi, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.



“Không

phải ngươi sao? Tiểu thuyết gia kinh dị hiện tại biến thành sáng tác tiểu

thuyết diễm tình, thực buồn cười.” Đoàn Duẫn Phi hất cằm đùa cợt.



“Có gì

buồn cười? Ta dùng đầu óc viết chuyện tình yêu, còn ngươi chỉ biết dùng nửa

thân dưới đùa bỡn tình yêu, cẩn thận lại phạm sai lầm bây giờ……” Diêm Quýnh nói

móc tứ phía.



“Thì

sao nào, từ lúc nào ngươi lại quan tâm ta đến vậy?” Hắn trừng mắt nhìn Diêm

Quýnh.



“Ta

thèm mà quản ngươi! Chỉ sợ ngươi nhiễm AIDS, làm mất mặt Bắc Đẩu Thất Tinh

thôi.” Diêm Quýnh trừng mắt nhìn lại.



“Câm

miệng! Ngươi là đồ ma thủ quái nam!” Đoàn Duẫn Phi quả thực bị chọc giận.



“Mẹ nó,

khỉ lông vàng ngươi vừa nói gì?” Diêm Quýnh cũng bị chọc phát hỏa.



Hai đại

nam nhân cao tương đương nhau cứ giằng co như vậy, không khí giương cung bạt

kiếm, những người khác đứng xem lại cảm thấy toàn thân vô lực.



“Lại

nữa! Các ngươi có thể dừng đấu chưa? Lúc nào cũng thế, thật khó coi mà.” Thiên

Ki Địch Kiếm Hoài liếc một cái xem thường, chịu không nổi xoa xoa hai bên thái

dương.



“Khó

coi ngươi có thể không nhìn.” Đoàn Duẫn Phi và Diêm Quýnh trăm miệng một lời

bác bỏ.



Mọi

người thấy bọn họ không hẹn mà cùng nói một câu, đều mỉm cười. Thiên Xu từng

nói Diêm Quýnh âm trầm nhanh nhẹn dũng mãnh, Đoàn Duẫn Phi lại phong lưu chải

chuốt phóng đãng, bọn họ tuy thường xuyên đấu võ mồm, không vừa mắt nhau, nhưng

trên thực tế lại như hình với bóng, khó mà tách ra.



“Kỳ lạ

nhỉ, rốt cuộc hai người là kẻ thù hay là bạn vậy?” Địch Kiếm Hoài phất mái tóc

dài đen của hắn, nhịn không được cười.



Đoàn

Duẫn Phi và Diêm Quýnh chỉ cần vừa thấy mặt thì không thể không cãi nhau, nhưng

một khi có người không có mặt, người kia thể nào cũng có vẻ cô đơn, thực làm

người ta không hiểu bọn họ rốt cuộc muốn gì.



“Giống

kẻ thù lại như bằng hữu, dị kỷ lại đồng tâm.” Diêu Quang Vọng Nguyệt Tinh Dã

tựa lưng vào ghế, thấp giọng nói như ngâm thơ.



Hắn vốn

lạnh như băng lại có chút tự bế, chưa bao giờ tùy tiện mở lời, đột nhiên thốt

ra câu này, làm những người khác đều có chút kinh ngạc.



Gia Cát

Tung Hoành lại vì lời nói của hắn mà trái tim lay động sâu sắc.



Dị kỷ

đồng tâm! Bắc Đẩu Thất Tinh bọn họ, không phải dùng bốn chữ này để hình dung là

tốt nhất sao? Tính cách khác nhau, nhưng bảy người cũng là một tập thể không

thể chia tách, do bị cải tạo tàn khốc mà gặp gỡ, ngược lại càng làm cho bọn họ

trở thành một đoàn thể đặc thù, vì có vận mệnh giống nhau mà càng thêm đoàn

kết.



“Diêu

Quang, ngươi đang nói gì vậy? Ai thèm đồng tâm với người này? Trái tim Thiên

Toàn sớm bị Đông Tâm Ngữ chiếm đầy, còn của ta thì chẳng có gì.” Đoàn Duẫn Phi

khoa trương làm thành cái mặt quỷ.



“Ngươi

có tim sao? Cứ hỏi thử những cô gái bị ngươi trêu đùa là biết, ngươi căn bản là

thằng đàn ông không tim không phổi.” Diêm Quýnh cười lạnh.



Đoàn

Duẫn Phi hai hàng lông mày nhíu chặt như muốn giao nhau, đôi mắt sáng như bóng

đèn vừa nguy hiểm vừa có mị lực mười phần nheo lại, thanh âm thoát ra theo nhịp

ra vào của hầu (là cái gồ ra ở cổ đàn ông): “Ta thấy ngươi thật sự muốn đánh

nhau một trận với ta……”



“Đúng

vậy, ta đã sớm nghĩ thế đó.” Diêm Quýnh cũng không yếu thế, xoa xoa tay.



Mắt

thấy hai người sắp xung đột, Thiên Xu bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình, nhắc

nhẹ một tiếng:“Đừng náo loạn nữa.”



Một

câu, lại mười phần quyền uy, Đoàn Duẫn Phi hừ thật to, xoay người ngồi về chỗ.



Một bàn

tay ngừng vỗ, đương nhiên tay kia vỗ cũng không kêu, Diêm Quýnh đành ngoan

ngoãn ngồi xuống, sắc mặt ủ dột.



Gia Cát

Tung Hoành âm thầm buồn cười, cũng chỉ có Thiên Xu mới chế ngự được hai con

ngựa hoang này.



“Khai

Dương, vừa rồi bác sĩ Canh đã phân tích cái nhẫn ngươi mang đến, trong đó giấu

dịch gì đó có thành phần thuốc phiện, loại này chỉ cần tiêm vào mạch máu, không

tới ba phút, có thể khống chế não người, khiến người bị tiêm trở thành một con

rối bị khống chế……” Thiên Xu lập tức nói vào trọng điểm.



“Băng

Thất Hàn muốn lợi dụng Khai Dương đối phó chúng ta, phải vậy không?” Gia Cát

Tung Hoành hỏi.



“Đúng

vậy.” Thiên Xu trả lời.



“Hừ, cô

bé kia cho ta là đối tượng dễ dàng nhất để bắt đầu? Thật quá coi thường ta.”

Đoàn Duẫn Phi cũng không kinh ngạc, hắn đã sớm hoài nghi Băng Thất Hàn trăm

phương nghìn kế mời hắn ăn cơm là chuyện rất kì quái.



“Ta

nghĩ Tập đoàn tài chính Minh Nhật sẽ tìm chúng ta báo thù, không nghĩ là Nhật

Liên Tổ lại tìm đến cửa……” Địch Kiếm Hoài vuốt cằm, ngũ quan xinh đẹp hơi nhăn
trang khắc từ băng của cô.



Đúng

vậy, hắn phải dạy cho cô biết thế nào là nhiệt tình.



Lượn

một cái, hắn nhanh chóng vượt lên xe phía trước, lẩn theo kẽ hở giữa các xe

đang chạy để tiến lên, sau đó thoáng giảm tốc chờ cô đuổi theo.



Băng

Thất Hàn quả nhiên y như học vẹt, không dám thả lỏng chút nào gấp gáp đuổi

theo, Đoàn Duẫn Phi cứ nhanh một lúc, lại cố ý giảm tốc một lúc, dẫn cô vào

đường hẻo lánh.



Không

lâu sau, đi tới một sườn dốc, khoảng cách giữa hai xe đã cực kì gần, hắn đột

nhiên phanh một cách gọn lẹ, quay xe 360 độ chạy sang đường xe ngược chiều,

Băng Thất Hàn kinh hãi, vội vàng quay xe theo hắn, bánh xe vẽ trên mặt đất một

đường ngoằn ngoèo, tiếng phanh xe vang giữa đêm khuya.



Đoàn

Duẫn Phi cười cười, tiếp tục phi nhanh về phía trước, Băng Thất Hàn nhấn mạnh

chân ga, cố gắng đuổi sát.



Cô buồn

bực phát hiện, từ đầu Đoàn Duẫn Phi đã muốn đùa cô, cô sớm nhìn ra kĩ xảo lái

xe của hắn cao hơn mình nhiều, sở dĩ có thể đuổi kịp hắn, tất cả là do hắn cố ý

nhường.



Đáng

giận! Cô cắn môi dưới, cá tính không chịu thua hoàn toàn bị khơi dậy.





không tin là không bắt được hắn!



Đổi tốc

độ lần nữa, thêm mã lực, cô quyết định mạnh tay đọ sức một lần, nhấn ga tăng

tốc khiến xe phóng nhanh về phía trước, vượt qua Ferrari của Đoàn Duẫn Phi, hai

chiếc xe chạy song song trên đường.



Đoàn

Duẫn Phi quay đầu nhìn cô, ý đùa bỡn nổi lên, cũng dùng tốc độ cao để cạnh

tranh với cô.



Cứ

không ai nhường ai vài km nữa, đột nhiên, một chiếc container lớn chạy đến theo

hướng ngược lại, Băng Thất Hàn chiếm dụng đường ngược chiều nên hơi kinh hãi,

sốt ruột muốn lái về làn đường đúng, nhưng Đoàn Duẫn Phi không chịu để cô lái

về.



Cô quay

đầu trừng mắt nhìn hắn, tức đến nỗi mặt trắng bệch.



Chiếc

container to nhấn còi mạnh, mắt thấy sắp đâm nhau, Đoàn Duẫn Phi không cản cô

nữa, hơi phanh chậm lại một chút, tạo ra một khe hở, cô thừa cơ chuyển làn

đường, tránh được tình trạng nguy ngập, nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm một

hơi, bánh xe phía sau bên phải của Porsche không hề báo trước nổ một tiếng, lốp

xe rời ra. Xe đang chạy với tốc độ cao lập tức nghiêng ngả, ma sát với mặt

đường tạo thành một vệt tia lửa, xe lắc lư dữ dội, tay lái hoàn toàn không

khống chế được……



“A……”

Cô kinh hoảng muốn ổn định xe, nhưng túi khí an toàn ngăn tầm mắt cô, cô căn

bản không nhìn được phía trước.



Xe của

Đoàn Duẫn Phi chạy ngay phía sau, xe cô xảy ra sự cố, khiến Ferrari sắp đụng

thẳng vào xe cô đến nơi.



“Shit!”

Hắn kinh hãi hô nhỏ, việc không ngừng gạt cần số, phanh xe, chuyển hướng, mạo

hiểm muôn phần mới tránh được Porsche của cô, thoát trong gang tấc.



Nhưng

Băng Thất Hàn không may mắn như vậy, cô nghĩ cách phanh xe lại, nhưng vì xe

hỏng nên bị lật, Porsche liền chổng ba bánh lên trời trượt trên thảm cỏ bên

đường, tới hơn mười mét mới dừng lại.



Đoàn

Duẫn Phi ngừng Ferrari, lao nhanh xuống xe, tiến lên xem kỹ tình trạng của cô.



“Băng

Thất Hàn!” Hắn ngồi xổm xuống kêu, thử lôi cô ra từ phía mui xe trần, nhưng

thân thể cô bị kẹt giữa ghế ngồi và túi khí an toàn, không thể động đậy.



“A……”

Cô đau quá thở phì phò.



“Đợi

chút, đừng nhúc nhích.” Hắn lập tức đá một cú vào thân xe, cú đá quá mạnh khiến

xe lật trở về, sau đó, hắn vặn bung cửa xe đã biến dạng, rút một lưỡi dao sắc

bén từ trong giày ra, cắt thủng túi khí, cắt đứt dây an toàn, thuận lợi bế Băng

Thất Hàn lên.



“Thả……

Buông ra……” Băng Thất Hàn lấy chút hơi sức còn lại để né hắn, lung lay sắp ngã

nhưng vẫn cố cách xa sự ôm ấp của hắn.



Hắn

nhướn mày, cười lạnh nhìn thân hình nghiêng ngả của cô.



Cô căn

bản đứng cũng không nổi, hơn nữa chân có vẻ bị trật, trán vẫn đang chảy máu,

suy yếu vậy mà vẫn kiêu ngạo tử thủ, buồn cười.



“Này,

em bị thương không nhẹ, cần đến bệnh viện kiểm tra……” Hắn tốt bụng khuyên.



“Không

cần anh quản……” Cô âm lãnh quay đầu, nhưng quay người lại làm cho đầu càng thêm

choáng váng, thân thể lập tức mất hết sức, ngã quỵ xuống phía trước.



Hắn

không tiến lên đỡ cô, mà ung dung thong thả, thờ ơ lạnh nhạt.



Cô liền

ngã lăn ra đất, đau đến kêu rên, nhưng có chết cũng không cầu xin hắn.



“Chậc

chậc chậc, chắc đau lắm……” Hắn hỏi như vui sướng khi người gặp họa.



Cô buồn

bực muốn di động thân mình, nhưng vừa dịch chuyển đầu, đã cảm thấy trời đất

không ngừng quay quay, ngay cả hình ảnh Đoàn Duẫn Phi cũng càng lúc càng mơ

hồ……



“Tôi

thấy em không ổn rồi.” Hắn cười nhạo một tiếng, đi tới chỗ cô.



Trực

giác bảo cô nên cách xa hắn, bất đắc dĩ cả người đều không nghe theo ý muốn,

trước mắt nhanh chóng bị bao trùm bởi một mảng tối đen, thứ cuối cùng truyền

vào tai cô, là tiếng cười sâu kín mang chút ngả ngớn của hắn.



Hắn

ngồi xổm xuống bên người cô, lại ôm cô lần nữa, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn

tái nhợt của cô, lẩm bẩm: “Em thật là! Đúng là thích cậy mạnh!”



Cô ôn

thuần nằm trong lòng hắn, không như thường lệ lạnh giọng đấu khẩu, hắn không hề

chớp mắt nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy loại cảm giác chết tiệt này

đúng là tốt……



Chỉ là,

đến tột cùng là ai làm? Bánh xe của Băng Thất Hàn rõ ràng bị động tay động

chân, mới có thể nổ khi chạy xe tốc độ cao, đây cũng không đơn thuần là việc

ngoài ý muốn.



Quay

đầu nhìn chiếc Porsche hỏng của cô, hắn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.



“Quên

đi, mặc kệ ai giở trò quỷ, tôi đều cảm tạ, bởi vì do vậy, tôi mới có thể ở riêng

cùng em, chỉ hai người trong một buổi đêm tốt đẹp!” Thấp giọng cười khẽ, hắn ôm

cô trở lại xe mình.



Một hồi

truy đuổi chấm dứt, nhưng một đêm cuồng hoan sắp bắt đầu, đêm còn dài, nên đi

đâu hưởng thụ diễm phúc từ trên trời rơi xuống này cho thật tốt đây?



Hắn

mang cô lên xe, mắt sắc bén phát hiện trên cúc áo cô gắn thiết bị theo dõi,

không nói hai lời liền đem bỏ đi, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười giả tạo.



Từ giờ

trở đi, đừng ai mong có thể quấy rầy chúng ta.



Lên xe,

nhấn mạnh chân ga, lửa đỏ Ferrari chở tiếng cười của Đoàn Duẫn Phi phóng về

phía trước.