Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Cô mệt

quá! Nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi, bởi vì chỉ cần nghỉ một chút, thanh kiếm

của cha sẽ vô tình dừng trên người cô……



“A Hàn!

Bả vai con dùng không đủ sức!”



Cô thở

phì phò, chém thanh kiếm trúc một lần nữa.



“A Hàn!

Lưng con chưa thẳng!”



Cô cố

gắng chịu cơn đau nhức ở lưng, ra sức tiếp tục.



“A Hàn!

Lại từ đầu một lần nữa……”



Còn lần

nữa sao? Tha cho cô đi! Cô đã đánh hai mươi lần, sao không cho cô nghỉ một

chút? Những đứa bé khác đều được ra ngoài chơi, vì sao chỉ có cô phải luyện

kiếm?



“A Hàn!

Ngây ra đó làm gì?”



Một

tiếng hô nghiêm khắc, cùng một trận gió mạnh, lưng cô bị kiếm trúc đánh trúng.



“A……”

Cô đau đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng, cũng không dám

khóc thành tiếng.



“Không

cho phép khóc! Năm đó chị mày học kiếm vừa nhanh vừa giỏi, mày thì…… Mau đứng

lên! Tiếp tục đánh! Đứng lên!” Tiếng cha vẫn vậy, thật nghiêm khắc vô tình.



Cô dùng

sức nuốt nước mắt vào lòng, chậm rãi đứng lên, còn chưa đứng vững, kiếm của cha

đã quét lại, mặt nạ bảo hộ của cô bị phá hỏng hoàn toàn, người ngã vật ra sau,

mắt nảy đom đóm.



Đủ! Quá

đủ rồi! Con không muốn đánh nữa! Đừng so sánh con với chị nữa! Con là con, chị

ấy là chị ấy, con mệt quá rồi…… Thật sự mệt quá rồi…… Cô gào lên trong lòng,

nhưng không ai nghe thấy tiếng lòng cô……



Lúc

này, một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ mặt cô, cảm giác ấm áp làm cô như quên cả cách

hít thở.



Là ai?



Là tay

ai thế?



Trong

trí nhớ, chưa từng có ai đối tốt với cô như thế. Sau khi sinh cô thì mẹ qua

đời, vì vậy chị cô trách cô hại chết mẹ, luôn cực kì lạnh nhạt và bất hòa với

cô, giữa hai chị em chẳng có tình cảm gì đáng nói.



Còn

người cha lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu (nghiêm túc, không nói cười tùy

tiện)ngay cả một nụ cười cũng hà tiện không cho cô, càng đừng nói đến việc chạm

vào cô, mặc dù cô là nhị tiểu thư cao quý của Nhật Liên Tổ, cũng chỉ là một kẻ

đáng thương, cô độc lớn lên dưới cái bóng quá vĩ đại của chị……



Đầu

ngón tay lướt tới mi mắt cô, không ngừng lướt qua lướt lại trên mặt cô, sau đó

nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, cô mơ màng muốn dựa sát vào bàn tay ấy, lưu luyến cảm

giác được an ủi săn sóc.



Ấm áp

quá……



Cô thở

dài xa xăm.



Tiếp

theo, bàn tay kia luồn vào tóc cô, dọc theo tóc mai, đi tới tai cô, xoa nắn

vành tai cô.



Cô mẫn

cảm co người một chút, tâm tình đang thả lỏng bỗng trở nên cảnh giác.



Bàn tay

xa lạ này trở nên có chút…… Có chút……



Trong

khi suy nghĩ đang hỗn loạn, bàn tay ấm áp kia đột nhiên ôm lấy gáy cô, hơn

nữa…… Hơn nữa lần mò tới ngực cô.



Cô kinh

hoảng mở mí mắt nặng trĩu, kí ức xưa lập tức bay đi hết, chớp mắt mấy cái, tiêu

cự nhắm thẳng vào bóng người trước mắt, thoáng chốc, cô nghẹn họng nhìn trân

trối, ngây dại.



Mái tóc

vàng óng ánh làm người ta chói mắt, ánh mắt xấu xa, khóe miệng đùa cợt, người

này chẳng phải là Đoàn Duẫn Phi sao?





khiếp sợ muốn nhảy dựng lên như bị đạn bắn, đầu óc hoàn toàn tỉnh lại, bàn tay

to làm cho cô biết thế nào là ôn nhu ấy đúng là của Đoàn Duẫn Phi, mà giờ phút

này tay hắn đang luồn vào áo lót bên trong áo sơmi của cô, bao lấy một bên vú

cô……



Tên

khốn kiếp này!





không chút nghĩ ngợi, tay trái nhéo cổ tay hắn, tay phải đấm vào má hắn, quát

lên giận dữ: “Mày muốn làm gì?”



Đoàn

Duẫn Phi thực sự trúng một quyền của cô, đổ người ra sau, kêu đau một tiếng,

“Oái! Em báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy sao?”



Cô nắm

chặt vạt áo trước ngực chính mình, nhảy xuống giường, nhưng vừa nhảy xuống mới

phát giác hai chân cô để trần, quần âu phục đen không biết đã bị cởi khi nào,

toàn thân cao thấp chỉ còn cái áo sơmi, áo lót cùng một cái quần lót……



Cô thở

dốc vì kinh ngạc, tên chết tiệt này lại dám……



“Mày đã

làm gì tao?” Cô tức giận đến mức toàn thân phát run.



“Đừng

khẩn trương, chưa làm được gì thì em đã tỉnh rồi.” Đoàn Duẫn Phi xoa cằm, vẻ

mặt tiếc hận.



Ba mươi

phút trước, sau khi hắn chở cô đến bệnh viện kiểm tra bôi thuốc, liền tìm được

nhà nghỉ tạm coi như sạch sẽ tao nhã này, vì người cô đầy vết bẩn, hắn tốt bụng

giúp cô rửa mặt chải đầu một chút, nhưng khi hắn cởi bỏ áo khoác đen và quần

dài đã hư hại của cô, ánh mắt hắn không thể rời được bộ ngực cao thẳng của cô……



Dưới

chiếc sơmi trắng, có thể mơ hồ thấy được hai bầu vú tuyết trắng no đủ được bao

lại bởi cái áo lót ren, theo nhịp thở của cô, bộ ngực sữa làm người ta tâm hồn

nhộn nhạo lại phập phồng, khiêu khích mỗi cảm quan của hắn.



Cô thực

gầy, nhưng vẫn có bầu ngực đầy đặn làm cho tất cả đàn ông khó có thể chống cự,

hơn nữa hai chân thon dài mê người, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo, cô gái tuyệt sắc

này nằm trước mặt hắn, hắn sao có thể ngồi mà lòng không loạn?



Vì thế,

hắn không nhịn được bèn nằm bên cạnh cô, yêu thích không buông tay vuốt ve đôi

má mịn màng hoàn mĩ của cô, chậc chậc sợ hãi than cô khác hẳn với vẻ đẹp của

người thường.



Đi khắp

các nước, hắn đã gặp qua vô số người đẹp, nhưng không có ai đẹp như Băng Thất

Hàn câu động tâm hồn hắn. Cô là người Nhật Bản, ngũ quan mặc dù không thâm thúy

như người đẹp phương Tây, nhưng lại có một cỗ lãnh mị, nội liễm, u tĩnh (nét

quyến rũ lạnh lùng, vẻ đẹp bình lặng bên trong, nét trầm tĩnh) chỉ con gái phương

Đông mới có, giống một đóa sen thanh khiết hiên ngang vươn thẳng……



Cô giật

mình, mày cau lại, hắn không khỏi nâng mặt cô lên, lấy ánh mắt miêu tả đôi môi

đỏ mọng khêu gợi của cô, cái gáy trong sáng mảnh khảnh, cùng với bộ ngực không

ngừng thúc giục hắn.



Rất

nhanh sau đó, một cỗ dục vọng rục rịch ở bụng dưới hắn, hắn rốt cuộc nhịn không

được, cởi vài cái cúc áo sơmi của cô, tay chậm rãi tiến vào trong áo lót, phủ

lên một bên vú đầy đặn mà một tay vẫn chưa thể ôm trọn.



Cảm xúc

tốt đẹp phảng phất như lên thiên đường khiến hắn phát cuồng, bởi vậy, khi Băng

Thất Hàn đột nhiên tỉnh lại đấm hắn một phát, hắn căn bản không kịp né tránh.



Phì!

Thật quá đáng tiếc! Mới sờ soạng hai giây…… Hắn âm thầm bóp cổ tay.



“Mày

dám thừa lúc tao ngất phi lễ tao!” Cô cuồng nộ không thôi, tấm thân này từ nhỏ

đến lớn chưa từng bị đàn ông xem qua, lại để tên lưu manh này sờ soạng, thật sự

cực kì đáng giận!



“Sau

khi em bị lật xe, là tôi đã cứu em, còn đưa em đến bệnh viện băng bó vết

thương, dù sao em cũng phải báo đáp một chút chứ?” Hắn khuôn mặt tươi cười đi

về phía cô, mê đắm ngắm cặp đùi ngọc thon dài của cô.




“Trời

ạ! Em chết mê chết mệt tôi rồi, nếu không đi, tôi chỉ sợ sẽ lại muốn em lần nữa.”

Hắn ngẩng đầu, hít thật sâu, cười lớn tránh ra.



“Đoàn —

Duẫn — Phi –” Cô lửa giận bừng bừng rống to.



Đoàn

Duẫn Phi không để ý đến cô, đi thẳng ra cửa, nhưng cửa vừa mở, vài viên đạn đã

bay đến trước mặt, hắn hơi kinh ngạc, trong nháy mắt nhảy về phía sau, quay vào

trong phòng.



Thật

lợi hại! Không có thiết bị định vị, những người này vẫn tìm được đến đây……



Hắn

thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đám người sắp xông vào.



Mười

mấy người áo đen xông vào phòng, trong đó bao gồm Võ Điền Lôi Thái, hắn vừa

thấy Băng Thất Hàn cơ hồ lộ ra trọn vẹn bị trói trên giường, mặt liền biến sắc,

vớ lấy tấm thảm che cho cô, cũng cắt đứt dây thừng, run giọng hỏi: “Tiểu thư,

tôi tới chậm, cô có sao không……”



Băng

Thất Hàn lấy thảm bao chính mình, mặt lạnh như băng sương giận dữ quát: “Đừng

động vào tôi, trước tiên bắt lấy hắn, tôi muốn người sống.”



“Vâng!”

Võ Điền Lôi Thái lên tiếng, quay đầu ra lệnh cho đám người tấn công Đoàn Duẫn

Phi, “Tiểu thư muốn bắt sống hắn!”



Bọn

thuộc hạ vốn tấn công bằng súng, lập tức bỏ súng, dùng tay không đối phó Đoàn

Duẫn Phi.



Đoàn

Duẫn Phi cười khẽ một tiếng, không thèm để mấy người này vào mắt, triển khai

những cú đá chân mình sở trường nhất so chiêu với họ, nhưng hắn nhanh chóng

phát hiện, những người này ai cũng lưng hùm vai gấu, dị thường hùng tráng, điều

còn khiến hắn giật mình hơn là họ có sức mạnh kinh người!



Nắm đấm

của họ cứng như sắt, dường như không biết đau là gì, dù hắn né nhanh khiến họ

đấm vào vách tường, cũng không nhăn mày chút nào, hơn nữa, bọn họ công kích cực

kì có kỹ xảo, giống như đã cùng huấn luyện từ lâu, mười mấy người làm thành một

trận pháp khó phá, không hề có lỗ hổng……



Ồ, có

chút quái dị!



Hắn

nhanh chóng thu hồi sự chủ quan, chuyên tâm đối kháng bọn quái nhân này.



Băng

Thất Hàn bàng quan nhìn, thấp giọng hỏi Võ Điền Lôi Thái: “Nhóm người này là

lính cha tôi nghiên cứu ra sao?”



“Đúng

vậy, sau khi toàn bộ binh đoàn Hạt Tử chúng ta cung cấp cho Tập đoàn tài chính

Minh Nhật bị tiêu diệt, tổ trưởng liền tạo ra những tên lính mới này.” Võ Điền

Lôi Thái lặng lẽ giải thích.



“Những

người này cũng trải qua cải tạo?” Cô biết cha luôn thích nghiên cứu tiềm năng

và cực hạn của cơ thể người, binh đoàn Hạt Tử trước đây cũng vậy.



“Vâng,

bọn họ bị tiêm thuốc, có thể phát huy sức mạnh gấp 10 đến 15 lần bình thường,

hôm qua tổ trưởng đã đưa họ tới Mỹ, giúp tiểu thư đối phó Bắc Đẩu Thất Tinh.”



“Tốt

lắm, tên Khai Dương đáng chết tuyệt đối không thể thoát.” Cô âm ngoan trừng mắt

nhìn Đoàn Duẫn Phi bị vây hãm, cười lạnh, bắt đầu suy nghĩ về các cách lăng

nhục hắn.



Đám đại

hán kia lại bắt đầu hành động, bọn họ thoắt tiến thoắt lùi, thoắt công thoắt

thủ, Đoàn Duẫn Phi càng bị vây đánh càng kinh hãi, hơi thất thần, bụng đã trúng

một quyền……



Shit!

Những người này thật quá mạnh!



Hắn

thầm nhủ trong lòng, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.



“Đoàn

Duẫn Phi, hôm nay mày dù chắp cánh cũng không thể bay!” Băng Thất Hàn “xót xa”

nói.



Hắn

liếc cô một cái, trong lòng nghĩ cách, đêm nay muốn xông ra khỏi vòng vây thì

không thể không biến thân……



Trong

lúc chau mày suy tư, bốn, năm cú đấm cực mạnh cùng ập tới, hắn không kiên nhẫn

nổi nữa, hét lớn một tiếng, đột nhiên trong phòng tràn ngập không khí quỷ dị.

Trước mắt mọi người, hai chân rắn chắc trong ống quần đen của hắn bỗng biến

hóa, ống quần căng phồng, mỗi vân da trên đùi hắn đều phóng đại, chiếc quần

liền rách toạc, dưới chỗ vải vụn, hai chân kim loại sáng bóng nháy mắt thành

hình!



Mọi

người đều bị biến hóa này làm hoảng sợ, nhất là Băng Thất Hàn, cô kinh sợ nhìn

hai chân kinh người của hắn, không sao thở nổi.



Đây là……

Rốt cuộc là cái quỷ gì?





nghẹn họng nhìn trân trối, một ý tưởng hoang đường bỗng dưng xuất hiện trong

đầu.



Đoàn

Duẫn Phi…… Không phải người!



Hắn

tuyệt đối không phải người bình thường!



Lúc

bình thường, lực ở chân Đoàn Duẫn Phi đã vượt quá người thường, một khi biến

thân, hai chân cấu tạo từ kim loại dù là sức mạnh hay lực sát thương đều tăng

mấy chục lần, chỉ trong trường hợp nguy hiểm hắn mới không thể không biến thân.



Nhìn

mọi người đang ngây ngốc, hắn cười lạnh lùng, lắc mình lách tới chỗ một gã đại

hán, một cú đá xiên đẹp đẽ, tên đại hán sức mạnh vô cùng kia như một quả bóng

xì hơi bay vào vách tường, thậm chí phá tường bay ra.



Cảnh

tượng tiếp theo, khiến Băng Thất Hàn và Võ Điền Lôi Thái trợn mắt há mồm, chỉ

thấy bóng hình Đoàn Duẫn Phi bay trên mặt đất, trên tường, trần nhà, chân kim

loại lóe sáng lần lượt đá ra, trong lúc hoa mắt hỗn loạn, đám tay chân dũng

mãnh đều ngã xuống, phòng dưới sự công kích của hắn cũng lung lay sắp đổ, toàn

bộ sập xuống……



“Tiểu

thư, chạy mau!” Võ Điền Lôi Thái kêu lớn một tiếng, ôm lấy Băng Thất Hàn xông

ra ngoài.



Khi hai

người chạy ra ngoài phòng, một gian phòng nho nhỏ đã biến thành đống gạch ngói

vụn!



Trong

đống khói bụi, Đoàn Duẫn Phi sớm đã chẳng biết đi đâu……



“Người

đâu?” Băng Thất Hàn giận xanh mặt.



“Hắn

nhất định là đã trốn rồi, tiểu thư.” Võ Điền Lôi Thái tìm trong đống đổ nát,

ngoài những tên hắn mang đến, Đoàn Duẫn Phi sớm đã biến mất.



“Đáng

giận, lại để hắn chạy thoát……” Cô cắn môi dưới, không cam lòng nắm chặt tay.



“Hắn

không phải người thường, tiểu thư, muốn đối phó với hắn cần bàn bạc kỹ hơn, tổ

trưởng muốn cô về Nhật trước đã.” Võ Điền Lôi Thái trong lòng nặng nề, mười mấy

tên tay chân được tiêm thuốc đều không thắng một Đoàn Duẫn Phi, có thể thấy hắn

nhất định là quái vật.



Băng Thất

Hàn trừng mắt nhìn bóng đêm mờ mịt, căm giận hít một hơi, nói: “Nhất định tôi

phải tự tay giết hắn! Võ Điền, không giết hắn không được.”



“Tôi sẽ

đưa hắn tới trước tiểu thư để cô thiên đao vạn quả (đao chém nghìn nhát, thịt

lóc vạn lần).” Võ Điền Lôi Thái vừa đau lòng vừa thương tiếc nhìn chằm chằm

bóng dáng cô, không cần hỏi, hắn cũng đoán được Đoàn Duẫn Phi đã làm gì với

tiểu thư hắn trân ái nhất, bởi vậy, hắn hận Đoàn Duẫn Phi tuyệt đối không thua

Băng Thất Hàn.



Băng

Thất Hàn nắm chặt thảm lông trên người, xoay người nhìn chiếc Ferrari của Đoàn

Duẫn Phi, giận chó đánh mèo quát: “Đốt thứ chướng mắt kia thành sắt vụn cho

tôi!”



“Vâng.”



Mười

phút sau, cô cùng Võ Điền Lôi Thái và đám thủ hạ còn sót lại rời khỏi nhà nghỉ,

sau lưng, chiếc Ferrari bị đốt ánh lửa tỏa ra xa, khói đen dày đặc không ngừng

bốc lên, tới tận chân trời.