Cuồng Lãng Chi Tinh
Chương 5 :
Ngày đăng: 11:10 18/04/20
Thủ đô
Nhật Bản
“Bốp!”
Một cái
tát thật mạnh giáng vào mặt Băng Thất Hàn, dấu tay năm ngón màu hồng lập tức
hiện lên, đối lập mãnh liệt với sắc mặt tái nhợt của cô.
“Một
nhiệm vụ đơn giản mà mày cũng thất thủ? Năng lực của mày chỉ có vậy thôi sao?”
Băng Thất Long Hình vừa thấy cô con gái về tay không, liền tức giận bừng bừng
tát cô một phát, không băn khoăn chút nào về việc còn có người khác ở đây.
Băng
Thất Hàn nghiêng mặt, phải hít thở vài lần mới áp chế được cảm xúc sôi trào
trong lòng. Cô không hé răng, đã quen lựa chọn sự trầm mặc để đối phó với cơn
tức giận của cha mình.
“Rõ
ràng có thể bắt Khai Dương, lại để hắn lọt vào tay mình mà còn thoát được, thậm
chí còn rơi vào tay hắn, rốt cuộc mày có não không đấy?” Băng Thất Long Hình
mắng.
“Tổ
trưởng, chúng ta đã xem nhẹ năng lực của Khai Dương, hắn không phải người bình
thường, tốc độ di chuyển của hai chân nhanh kinh người, còn nhanh hơn cả đạn
bay, hơn nữa, tiểu thư lọt vào tay hắn tất cả là do xe tiểu thư xảy ra vấn đề,
mới có thể……” Võ Điền Lôi Thái nhịn không được nói thay Băng Thất Hàn.
“Ta
đang giáo huấn con ta, mi xen mồm vào làm gì?” Ánh mắt sắc bén của Băng Thất
Long Hình quét qua, đôi mày rậm như đao nhíu chặt, gương mặt rắn rỏi sắc bén
như dao khắc càng có vẻ ác liệt bức người.
Võ Điền
Lôi Thái lập tức ngậm miệng.
Mọi
người ở đây cũng đều câm như hến, uy thế của Băng Thất Long Hình làm các tổ
viên thập phần sợ hãi, hắn chỉ cần hơi chau mày, thì người hung ác đến mấy cũng
sẽ sợ tới mức toàn thân phát run.
Hắn lại
quay đầu, nhìn thẳng Băng Thất Hàn, lạnh lùng nói: “Tao mặc kệ Khai Dương trơn
trượt khó bắt cỡ nào, cũng không quan tâm mày dùng cách gì, tao chỉ muốn bắt
được Bắc Đẩu Thất Tinh, báo thù cho Quỳnh Tử, nếu chỉ có thế mà mày cũng không
làm được, thì không phải con gái của Băng Thất Long Hình tao!”
“Lần
sau con sẽ cẩn thận, nhất định sẽ bắt được hắn, cha, chỉ cần cho con chút thời
gian……” Băng Thất Hàn cứng ngắc nói.
“Tao
không thể nhẫn nại! Bọn chúng khiến Quỳnh Tử chết tức tưởi, mày còn muốn tao
chờ bao lâu? Đã nửa năm rồi! Nửa năm qua mỗi ngày tao đều muốn xé rách người
chúng ra, để chúng nếm thử nỗi đau của Quỳnh Tử!” Hắn quắc mắt đập tay xuống
mặt bàn, mặt dữ tợn gào lên.
“Con
biết, nhất định con sẽ bắt cả đám tới trước mặt cha.” Cô nắm chặt tay, lại hứa
hẹn.
Hắn
trừng mắt nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: “Mày sẽ không sai lầm để thất thủ
nữa chứ?”
“Sẽ
không.”
“Vậy
lần này mày tính dùng cách gì để bắt Khai Dương?” Hắn truy vấn.
“Con……”
Cô nhất thời không nói được gì.
“Lôi
Thái nói tên Khai Dương đó có đôi chân kỳ lạ?” Hắn lửa giận hơi hạ, nhìn về
phía Võ Điền Lôi Thái.
Lúc này
Võ Điền Lôi Thái mới dám mở miệng, “Đúng vậy, tổ trưởng, hai chân của Đoàn Duẫn
Phi tốc độ cực nhanh, đánh đâu thắng đó, ngay cả hơn chục siêu cấp chiến tướng
mà tổ trưởng phái đến cũng không phải đối thủ của hắn, chân hắn nhất định có
vấn đề……”
“Thế
sao? A Hàn, con nói xem, Khai Dương của Bắc Đẩu Thất Tinh có vấn đề gì?” Ánh
mắt hắn quay lại nhìn vào mặt Băng Thất Hàn.
“Chân
hắn dường như không phải chân người, chẳng những sức mạnh vô địch, thậm chí còn
có thể trong nháy mắt biến thành kim loại……” Băng Thất Hàn nhíu mày, nói ra
toàn bộ về cặp chân đột biến của Đoàn Duẫn Phi.
“Thật
không? Chẳng lẽ lời đồn là thật? Tất cả thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh đều là
người đột biến?” Băng Thất Long Hình ánh mắt chợt sáng lên, trầm ngâm.
“Cha,
cha nói gì? Người…… Người đột biến?” Băng Thất Hàn biến sắc. Chẳng lẽ…… Trong
thư nặc danh nhắc tới Bắc Đẩu Thất Tinh, cái gọi là “Năng lực đặc biệt” chính
là… Đột biến?
“Giới
tình báo biết được chút ít về Bắc Đẩu Thất Tinh, trước đây ta có chút giao tình
với họ, lấy được tin này, rằng tất cả thành viên tổ chức Bắc Đẩu Thất Tinh đều
từng bị nghiên cứu cải tạo, không còn là người nữa.” Băng Thất Long Hình lại
nói.
“Người
đột biến? Trên đời này có người như thế sao?” Võ Điền Lôi Thái khó tin.
“Hai
mươi mấy năm trước, nghe nói có người làm loại thí nghiệm này, đưa các loại gen
kỳ lạ vào cơ thể người, chế tạo ra siêu nhân có năng lực kỳ lạ, tuy nhiên,
chuyện này vẫn chưa được chứng thực……” Băng Thất Long Hình từng nghe về chuyện
này, nhưng vì tin tức bị phong tỏa, sau cũng không nghe nhắc tới nữa.
“Nhưng
dựa vào kĩ thuật sinh học hiện nay, có thể thay đổi gen người sao ạ?” Băng Thất
Hàn khó tin.
“Vì e
ngại pháp luật và đạo đức, hiện nay có rất nhiều kỹ thuật khoa học chưa được
công khai, nhưng ta tin có không ít người nghiên cứu nhiều năm trên phương diện
này, hơn nữa đã có thành quả, phòng thí nghiệm năm xưa, ta cho rằng quả thật
tồn tại.” Băng Thất Long Hình nghiêm túc nói.
“Vậy……Bắc
Đẩu Thất Tinh chính là thành phẩm của phòng thí nghiệm năm đó?” Băng Thất Hàn
bỗng dưng cảm thấy bất an, tên Đoàn Duẫn Phi xâm phạm thân thể cô…… Lại là…… Là
quái vật đột biến?
“Điểm
ấy ta cũng muốn biết, nếu Bắc Đẩu Thất Tinh thật sự là vật nghiên cứu của phòng
thí nghiệm năm đó, như vậy ta càng không thể buông tha chúng.” Băng Thất Long
Hình lạnh lùng cười.
“Cha,
choáng váng càng lúc càng lợi hại, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chống đỡ, nhìn chằm
chằm hình dáng càng lúc càng mơ hồ của cô, lập tức biết được đáp án.
“Tôi
đoán…… Nhất định là em hạ thuốc mê ở thứ đồ nào đó trên người em…… Đúng không?”
“Thật
thông minh, đồ trên toàn thân tao đều có thuốc mê đặc chế, sau đó đến quyến rũ
mày, chỉ cần mày hôn cơ thể tao, sẽ bất giác ăn phải thuốc thôi.” Cô đắc ý nói.
“Nhưng……
Vừa rồi em đâu phải…… Diễn trò…… Em thích…… Tôi hôn em…… Thân thể em…… Có cảm
giác với tôi……” Hắn mặt không biến sắc, nhìn thẳng vào nhũ tiêm phấn hồng của
cô, sắp chết mà còn khua môi múa mép.
“Mày
nói bậy!” Cô biến sắc, lớn tiếng bác bỏ.
Sao
người này có thể chịu nổi, thuốc mê trên người cô đã là liều mạnh nhất, người
bình thường sớm phải hôn mê, hắn lại còn có thể hồ ngôn loạn ngữ (nói năng bậy
bạ).
“Ha ha…
Em muốn tôi… Thực ra em… Rất muốn… Cảm nhận… lại lần nữa… khoái cảm… ngày đó…”
Hắn nói đứt quãng.
“Không
bao giờ! Đừng áp đặt những suy nghĩ bẩn thỉu của mày lên tao!” Cô buồn bực quát
to, tuy cô không thừa nhận lời hắn nói, nhưng không cách nào phủ nhận được dục
vọng đang không ngừng rục rịch sâu trong nội tâm.
Từ sau
khi hắn chạm qua cô, cô phát hiện thân thể không còn là của chính mình, trước
đây, cô chưa bao giờ để ý thân thể mình là tròn hay dẹt, là lồi hay lõm, mỗi bộ
phận đặc trưng của nữ cũng không mẫn cảm như vậy, nhưng bây giờ……
Bây giờ
chỉ cần cô không cẩn thận chạm vào thân thể chính mình, cô sẽ không nhịn được
mà run rẩy, sau đó, nhiệt độ cơ thể Đoàn Duẫn Phi, đầu ngón tay của hắn, sức
nặng khi hắn đặt trên người cô, cùng với lửa cháy cuồng dã hắn khơi mào trên
người cô…… Đều như virus ăn hết lý trí cô, chiếm lĩnh mỗi tế bào não cô, đoạn
trí nhớ không sao quên nổi ấy giống như thủy triều dội vào trái tim cô, làm cô
ngã vào vực sâu lửa dục……
Loại
cảm giác bẩn thỉu này là một bí mật, cô tuyệt đối không thể để bất kì kẻ nào
biết, nhất là Đoàn Duẫn Phi.
“Cẩn
thận…… Rất nhiều phụ nữ…… Đều…. vì vậy mà yêu tôi….” Hắn cố gắng nở ra một nụ
cười mỉa từ đôi môi cứng ngắc.
“Mày
câm miệng cho tao!” Cô thẹn quá hóa giận, bỏ tóc hắn ra, dùng sức lôi mạnh hắn
xuống giường, ngã ra đất, liên tục đá hắn vài cái.
Đoàn
Duẫn Phi cũng không cảm thấy đau, chỉ là cảm giác thân thể bị thuốc mê cắn nuốt
từng chút một quá quen thuộc làm cho hắn thống hận tới cực điểm.
Đầu hắn
muốn nổ tung, ác mộng nhiều năm trước lại từ bóng tối chui ra, lại lần nữa tàn
sát bừa bãi tâm linh hắn……
Bóng
người lay động, mùi thuốc gai mũi, chân hắn bị giải phẫu thành trăm mảnh……
“Hừ!
Bây giờ, hai chân mày dù có lợi hại đến mấy, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay
tao đâu! Tao sẽ hoàn trả mày từng chuyện, từng chuyện một mà mày đã gây ra cho
tao!” Cô ngồi xổm bên người hắn, túm lấy áo hắn, căm giận vung nắm đấm trúng
vào mũi hắn.
Một
dòng máu từ mũi hắn chảy ra, nhưng thần sắc hắn đờ đẫn, hai mắt vô thần nhìn
vào không khí, trong lúc hoảng hốt, đám người mặc áo trắng kia như lại đứng vây
quanh hắn, hắn nhắm chặt mắt, gào thét: “Cút…… Tránh ra…… Không cho…… các
người…… chạm vào tôi…… Đừng chạm vào…… chân tôi nữa……”
Cô giật
mình, bị tiếng thét đau khổ của hắn làm ngừng tay. Vẻ mặt hắn giờ phút này cô
chưa bao giờ thấy, hơn nữa, dựa vào lời nói lúc mơ hồ của hắn, cô cảm nhận được
mỗi oán hận.
Hắn cả
vẻ rất sợ hãi, bất an, còn có nỗi đau thương sâu sắc.
“Sao?
Mày cũng có lúc sợ?” Cô đùa cợt nói.
Đột
nhiên, hắn như thấy các nhà khoa học lại đang cắt chân mình, hắn gào to một
tiếng, cố vươn người lên, kéo lấy cánh tay cô đến mức nổi đầy gân xanh, lấy hết
hơi sức còn sót lại nói: “Để…… tôi…… chết đi……” Nói xong ba chữ này, hắn run
rẩy một chút, đổ người về phía sau, mất đi tri giác.
Băng
Thất Hàn ngây dại!
Hắn……
Hắn đang nói gì? Chết? Hắn muốn chết?
Cô ngạc
nhiên nhìn hắn, rung động sâu sắc.
Nhìn
như bất cần đời, phong lưu háo sắc, không hề bị trói buộc mà Đoàn Duẫn Phi lại
cũng có một mặt tối tăm đau đớn kịch liệt!
Không
biết vì sao, nhìn hắn giờ phút này, sự phẫn nộ của cô đã giảm đi hơn nửa, thậm
chí…… Ngực như bị cái gì đánh trúng, mơ hồ co rút đau đớn.
Cứ ngây
ra hồi lâu, cửa đột nhiên bị người phá mở, Võ Điền Lôi Thái lo lắng vọt vào,
kích động hỏi: “Tiểu thư, cô đã muộn năm phút, sao vẫn chưa có tin gì? Cô không
sao chứ……” Nói được một nửa, hắn liền phát hiện Đoàn Duẫn Phi té trên mặt đất
bất tỉnh nhân sự, lập tức thở phào nhẹ nhõm. “Tiểu thư đã bắt được hắn!”
Cô lấy
lại tinh thần, vội vàng hít vài hơi, đứng lên, mặc thêm áo khoác Võ Điền Lôi Thái
đưa cho, lạnh lùng thốt: “Đúng vậy, Khai Dương bị bắt rồi, mang hắn về gặp cha
tôi.”
“Hắn có
làm gì tiểu thư……” Võ Điền Lôi Thái lo lắng nhìn sắc mặt cô.
“Không.”
Cô nhanh chóng ngắt lời hắn, bình tĩnh ra lệnh, “Khi đưa hắn đi đừng làm kinh
động bất luận kẻ nào, tôi đi trước.”
“Vâng.”
Võ Điền Lôi Thái cung kính cúi đầu.
Trước
khi đi, cô quay đầu liếc Đoàn Duẫn Phi một cái, giấu cảm giác kì lạ vào sâu
trong tim, xoay người vội vàng rời đi.