Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 6 :

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Đây là

đâu?



Hắn

nhìn bốn phía, một nơi mờ mịt, không có chút tiếng vang, yên lặng như trong môi

trường chân không.



Đợi

chút, gần hắn có bóng người, nhưng hắn không sao thấy rõ bọn họ, không sao nghe

được tiếng động từ họ……



Quá im

lặng! Hắn không thích im lặng như vậy!



Xoay

mình, hô hấp của hắn đột nhiên gấp gáp, vì hắn đã phát hiện thứ ngăn cách hắn

với những người khác là gì.



Thủy

tinh! Bốn phía hắn tất cả đều là một tầng thủy tinh rất dày, hắn bị nhốt bên

trong, nhốt trong…… Một cái ống nghiệm khổng lồ!



Thả tao

ra! Hắn đập vào thủy tinh hô to.



Người

sát bên ngoài cười châm chọc, miệng giống như nói: Đi đi! Dùng chân mày mà

trốn!



Chân?



Hắn cúi

đầu nhìn, thiếu chút nữa ngất xỉu, nửa người dưới của hắn…… Không thấy đâu cả!



Hắn chỉ

còn lại nửa người, giống như quái vật, bị những người đó nhìn ngó!



Chân

tôi! Chân tôi đâu rồi?



Hắn gào

thét, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười nhạo của đám người bên ngoài.



Hắn

nhìn trái nhìn phải, kinh hoảng phẫn nộ, vô cùng lo lắng sợ hãi, dùng sức đấm

vào thủy tinh, nhưng vào lúc này, những người bên ngoài thoắt biến thành một

đôi chân, chạy tới chỗ hắn, không ngừng đá thủy tinh, thủy tinh liền vỡ nát,

toàn bộ cái chân như muốn nhập vào cơ thể hắn!



Không!

Đừng mà! Tôi chỉ muốn chân tôi! Trả lại cặp chân cũ của tôi đây–



“Không

–” Đoàn Duẫn Phi đau khổ kêu lên, mở choàng mắt, trong mắt lộ vẻ lo sợ, cả

người vã mồ hôi như tắm.



Là mơ!

Hắn thở phì phò, thân thể căng cứng chậm rãi thả lỏng……



“Sao?

Người đột biến mà cũng gặp ác mộng à?” Một giọng nói rắn rỏi dày đặc ngữ điệu

người Nhật vang lên bên trái hắn.



Hắn

cảnh giác quay đầu, phát hiện bốn phía là không gian cực kỳ giống phòng thí

nghiệm, hắn chỉ mặc một cái quần đùi bó sát, giống một con ếch nằm ngửa trên

bàn mổ chờ giải phẫu, tay chân đều bị khóa lại bằng thép ròng, đứng bên trái

hắn là một ông già nghiêm khắc đáng sợ, tóc húi cua, mặc kimono truyền thống

của Nhật, đang cúi đầu nhìn hắn cười lạnh.



Nơi này

là……



Thần

trí phân tán khắp nơi đều trở lại trong đầu, hắn nhớ lại chuyện đã xảy ra, lập

tức hiểu được tình cảnh trước mắt của mình.



Không

cần phải nói, nơi này chính là tổng bộ ở thủ đô của Nhật Liên Tổ, còn ông già

trước mắt, nhất định là Băng Thất Long Hình.



Được

lắm, hắn bị Nhật Liên Tổ bắt làm tù binh rồi.



Hắn âm

thầm thử cử động chân, nhưng chân hắn không thể dùng sức, vẫn tê dại như trước,

căn bản không thể biến thân…



Chết

tiệt! Hiệu lực của loại thuốc tê này thật là dài.



Cảm

giác buồn nôn khi bị nhốt trong phòng thí nghiệm lại lần nữa bao phủ hắn, hắn

vừa phẫn nộ vừa bất an.



“Mày mơ

thấy gì vậy hả Đoàn Duẫn Phi?…… Không, tao nên gọi mày là Khai Dương mới đúng……

Hừ hừ, Khai Dương của Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cục đã lọt vào tay tao.’ Băng Thất

Long Hình hơi mỉm cười, nhưng biểu cảm còn lạnh hơn băng.



Hắn hít

một hơi, vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Băng Thất Hàn cười lạnh nhạt đứng bên

kia bàn giải phẫu, dùng một loại ánh mắt kì lạ nhìn hắn.



Thoáng

chốc, ác mộng bị ném ra sau đầu, tính cuồng của hắn lại trỗi dậy, ngữ điệu châm

chọc Băng Thất Long Hình, “Không sao, con gái mày đến sắc dụ tao, có mệt đến

mấy tao đây cũng cam lòng……”



Băng

Thất Hàn nghe vậy biến sắc.



“Để đạt

được mục đích, không từ thủ đoạn, đây là nguyên tắc của tao.” Băng Thất Long

Hình hừ lạnh.



“Làm

con gái ông vất vả rồi!” Hắn chế nhạo, liếc nhìn Băng Thất Hàn.



Sắc mặt

Băng Thất Hàn càng lúc càng khó coi, phẫn nộ tiến lên phía trước, lạnh lùng

trừng mắt nhìn hắn.“Đủ rồi, đừng mồm mép nữa, mày hẳn phải biết mục đích bọn

tao bắt mày.”



“Sao

tôi biết được? Đáp án duy nhất tôi đoán ra chính là em yêu tôi mất rồi.” Hắn

bướng bỉnh chớp chớp mắt với cô.



“Bốp!”

Băng Thất Hàn phút chốc cho hắn một cái bạt tai.



Hắn

nhíu mày, hóp má lại, chậc chậc nói, “Tôi vẫn nghĩ là em từng được tôi dạy dỗ,

sẽ có thể ôn nhu hơn, kết quả vẫn hung hãn như cũ.”
chủ đứng sau phòng thí nghiệm đột biến năm đó sao!?



“Nặc Á

Phương Châu luôn theo dõi hành động của chúng ta, bọn họ muốn lợi dụng Nhật

Liên Tổ đối phó chúng ta, vậy thì ta hãy lợi dụng lại Nhật Liên Tổ dụ họ xuất

hiện.”



“Ngươi

để Khai Dương đi làm mồi nhử? Ngươi lấy mạng hắn ra giỡn sao? Bị bắt đến Nhật

Liên Tổ, bị Băng Thất Long Hình nghiên cứu, ngươi biết rõ mỗi người chúng ta

đều không chịu nổi việc bị người đùa giỡn một lần nữa……” Diêm Quýnh càng nói

càng giận bừng bừng, khuôn mặt vốn lạnh lùng che kín lửa giận.



“Thiên

Toàn, yên tâm một chút, đừng nóng nảy, Khai Dương không thể không chịu nổi đòn

này.” Gia Cát Tung Hoành thử xoa dịu cơn phẫn nộ của hắn.



“Ngươi

càng lúc càng giống Thiên Xu, Thiên Quyền à, trong kế hoạch của các ngươi, có

từng băn khoăn đến việc bọn ta có thể chết chưa? Đã từng chưa?” Diêm Quýnh bén

nhọn hỏi đến cùng.



“Thiên

Toàn……” Gia Cát Tung Hoành đang muốn trả lời, lại bị Thiên Xu ngắt lời.



“Rồi!”

Giọng Thiên Xu trầm ổn hữu lực. “Trước khi giao nhiệm vụ cho mọi người, ta luôn

muốn mọi người sống sót trở về!”



“Thế ư?

Ta lại cho rằng ngươi luôn nấp vào chỗ an toàn, đẩy bọn ta vào nơi nguy hiểm!”

Diêm Quýnh cười lạnh.



“Ta vẫn

luôn dõi theo các ngươi……Thiên Toàn, qua máy tính, Internet, vệ tinh nhân tạo,

ta vẫn luôn bên các ngươi……”



“Hừ,

ngươi dùng máy tính khống chế bọn ta, trong não mỗi người bọn ta đều có một con

chíp ghi rõ số hiệu của người đột biến, ngươi lợi dụng con chip đó theo dõi bọn

ta, giống như xem phim điện ảnh vậy, tìm kiếm kích thích khi bọn ta vào sinh ra

tử……” Nỗi uất ức nhiều năm của Diêm Quýnh toàn bộ bùng nổ.



“Im

miệng! Thiên Toàn!” Gia Cát Tung Hoành khẽ quát.



“Để hắn

nói, Thiên Quyền.” Thiên Xu nói.



“Hừ!

Cái gì mà vẫn luôn dõi theo bọn ta cơ chứ, ngươi chỉ biết trốn trong máy tính

ra lệnh, vĩnh viễn không ra khỏi vòng tròn đó, ngươi thậm chí sợ phải đối mặt

với bọn ta, mười mấy năm qua tránh không gặp mặt, thần thần bí bí lấy bọn ta

làm quân cờ, lợi dụng bọn ta để thắng ván cờ……” Diêm Quýnh bất chấp phải trả

giá thế nào, phun hết tất cả những lời giữ kín từ đáy lòng ra.



“Thiên

Toàn, đủ rồi.” Gia Cát Tung Hoành không nghe nổi nữa, hắn đứng lên, kéo lấy tay

Diêm Quýnh.



“Không

phải ngươi cũng rất bất mãn sao? Thiên Quyền, lão đại đã trốn chúng ta hơn mười

năm, chẳng lẽ ngươi không muốn biết hắn là ai?” Diêm Quýnh chuyển đối tượng

sang Gia Cát Tung Hoành, cả giận nói.



“Ta rất

muốn biết, nhưng hiện tại không phải lúc để nghiên cứu Thiên Xu, việc trước mắt

là phải tìm ra hung thủ chân chính đã biến chúng ta thành bộ dạng này! Ngươi

cân nhắc nặng nhẹ được không hả? Những người đó muốn bắt chúng ta về, người tự

cho mình là sứ giả của thượng đế, người tránh ở chỗ tối, kẻ thù thực sự của

chúng ta không phải Thiên Xu, mà là bọn họ!” Gia Cát Tung Hoành nghiêm khắc răn

dạy.



Diêm

Quýnh ngẩn ngơ, huyết khí sôi trào dần dần lắng xuống.



Đúng

vậy, Thiên Xu không phải kẻ thù của hắn, ngược lại còn là ân nhân cứu mạng hắn,

là ân nhân……



Hắn ảo

não cúi đầu, xoay người đưa lưng về phía Thiên Xu.



“Nặc Á

Phương Châu đã bắt đầu hành động, ba tập đoàn tài chính lớn sẽ không dễ dàng

buông tha chúng ta, nhiệm vụ lần này của Khai Dương, bên ngoài là đối phó Nhật

Liên Tổ, nhưng thực tế cũng là dẫn dụ ba tập đoàn tài chính lớn đó hiện thân,

hắn biết rõ công tác của mình, cho nên không cần lo lắng, hắn có năng lực xử lý

nguy cơ lần này……” Gia Cát Tung Hoành lại nói.



“Vậy

thì, để ta đi hỗ trợ hắn.” Diêm Quýnh sắc mặt nghiêm túc.



“Thiên

Ki đã sang đến Nhật Bản, chuẩn bị tùy thời nhận lệnh……” Thiên Xu lại mở miệng.



“Không

được, ta nhất định phải đi, không thể để tên tiểu tử Khai Dương chết ở Nhật Bản

được, hắn còn thiếu ta một trận quyết đấu!” Diêm Quýnh hừ lạnh, bước ra khỏi

phòng họp.



Gia Cát

Tung Hoành sững lại vài giây, đột nhiên cười nhẹ ra tiếng. “Thật là tên mạnh

miệng, rõ ràng lo cho Khai Dương……”



“Hai

người họ lúc nào cũng ầm ĩ, nhưng tình cảm thì tốt hơn bất kì ai.” Thiên Xu thở

dài.



“Đây cũng

là một hình thức hữu nghị.” Gia Cát Tung Hoành nhận xét.



“Thật

khiến cho người ta hâm mộ……” Giọng nói của Thiên Xu tràn ngập nỗi cô đơn.



Gia Cát

Tung Hoành theo dõi hắn, nói: “Hâm mộ cái gì? Tình hữu nghị sao? Kỳ thật mỗi

người chúng ta đều không chỉ là đồng chí của ngươi, mà còn tình nguyện làm bạn

ngươi, chỉ là, ngươi đã dựng nên một bức tường ngăn cách giữa chúng ta mà

thôi.”



Thiên

Xu mở to hốc mắt trống rỗng, trầm mặc không nói, như lâm vào trầm tư.



Gia Cát

Tung Hoành cũng không mong chờ có được câu trả lời, hắn đẩy gọng kính mắt, nói:

“Ta phải đuổi tới Nhật Bản trước khi Thiên Toàn làm loạn kế hoạch của chúng ta,

đi trước đây.”



Sau khi

hắn rời khỏi phòng họp, Thiên Xu mới thì thào tự nói, “Nếu có thể, ta cũng rất

muốn ra khỏi bức tường này…… Ta cũng rất muốn……”