Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 8 :

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Thành

viên Nhật Liên Tổ nhất định chưa bao giờ nghĩ tới, đối tượng bọn họ phụng mệnh

đuổi giết lúc này lại là con gái của tổ trưởng – Băng Thất Hàn! Rất nhiều tổ

viên khi đối mặt với Băng Thất Hàn, thậm chí không dám động thủ, dù sao cô cũng

là người nối nghiệp tương lai của tổ trưởng, lỡ lần xung đột giữa hai cha con

chỉ là nhất thời hiểu lầm thì sao……



Nhưng

Băng Thất Hàn không hề lưu tình, cô mang theo Đoàn Duẫn Phi chạy ra sân tẩu

thoát, ra tay rất nặng với các tổ viên. Các tổ viên không dám dùng súng, ngược

lại cô thì bắn hết sức, giết người mở đường.



Tuy

nhiên, nhóm tổ viên người đông thế mạnh, Đoàn Duẫn Phi lại chưa phục hồi như

cũ, chỉ dựa vào mình cô căn bản không chống đỡ được bao lâu, chỉ một lúc sau,

súng cô đã hết sạch đạn, cô cũng không đủ sức đánh người, đành lôi Đoàn Duẫn

Phi trốn vào bụi cỏ thở dốc, cẩn thận cân nhắc nên làm sao mới có thể bình yên

trốn thoát.



“Vì

sao…… Em muốn cứu tôi?” Đoàn Duẫn Phi nửa nằm trong bụi cỏ, đột nhiên hỏi.



Cô quay

đầu liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: “Đừng hỏi tôi.”



“Yêu

một người…… Có thể làm đến mức này sao?” Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đầy vẻ

hoang mang.



Trong

quan niệm của hắn, “Tình yêu” thuần túy chỉ là hưởng lạc, không bao gồm thề

nguyền sống chết. Trước đây, đàn bà ở cùng hắn đều chỉ vì dục vọng, họ thèm

khát thân thể hắn, thứ họ muốn chính là khoái cảm và cực lạc, nhưng hắn tin,

không ai có thể hy sinh tính mạng vì hắn.



“Không

phải vừa rồi anh cũng đỡ thay tôi một nhát kiếm sao?” Cô hỏi lại.



“Đó là

anh hùng xả thân vì nghĩa……” Hắn đánh trống lảng.



“Dù gì

tôi cũng cảm ơn anh.” Cô buồn bã nghĩ, cô yêu hắn, nhưng hắn cũng đâu có yêu

cô.



“Cảm ơn

cũng không cần bồi thường cả mạng sống, về đi! Về bên cha em đi thôi!” Hắn

không muốn cô vì hắn mà mạo hiểm, điều này làm hắn bất an hơn cả việc hắn tự

mình mạo hiểm.



“Anh

nghĩ tôi có thể quay đầu? Sau khi anh làm rối loạn cuộc đời tôi, làm tôi thay

đổi, anh nói xem tôi phải làm sao mới có thể trở về làm Băng Thất Hàn như cũ

đây?” Cô thống khổ trách cứ.



Hắn

nhịn không được nhấc tay nhẹ vỗ về đôi má tái nhợt vì lo sợ của cô, trong lòng

thoáng qua một luồng nhiệt ấm áp.



“Thực

xin lỗi……” Hắn nhẹ giọng nói.



Cô ngây

ngẩn cả người. Một lời xin lỗi muộn màng, đã dỡ xuống chút tự tôn cuối cùng của

cô, nỗi hận hắn, đã bị ba chữ này hóa thành vô hình, chỉ còn lại tình yêu cuồn

cuộn không thể kìm chế.



Cô nín

thở một lát, lắc đầu, xoay người ra chỗ khác, sợ hắn nhìn thấy vẻ yếu đuối của

mình.



“Đừng

nói nữa! Có người đến……” Cô kinh hoảng khi nghe thấy một tiếng bước chân quen

thuộc lại gần, loại bộ pháp trầm ổn này, trừ cha cô thì không còn ai khác.



Quả

nhiên, Băng Thất Long Hình đi tới ngoài bụi cỏ, cười lạnh nói: “A Hàn, mày nghĩ

mày có thể thoát sao?”





nhướn mày, nhìn ra ngoài thấy đám tử sĩ của cha, tất cả hy vọng đều tan biến.



Đúng

vậy, trốn không thoát.



Cô ra

khỏi bụi cỏ, đối mặt với cha mình, biểu tình lạnh lùng.



“Hừ!

Tiện nhân! Tao bỏ sức nuôi không mày hai mươi mấy năm, mày lại báo đáp tao kiểu

này sao?” Ánh mắt Băng Thất Long Hình sắc như dao.



“Ngoài

nuôi con, cha đã cho con được những gì?” Cô bi thương hỏi.



“Mày

còn dám hỏi? Tao tạo điều kiện tốt cho mày, còn để mày trở thành người thừa kế

tao, mày thật không biết tốt xấu, nếu là Quỳnh Tử, nhất định nó sẽ không làm

trái lời tao, thậm chí tao muốn gì, nó đều thực hiện được cho tao……”



“Nhưng

Quỳnh Tử đã chết! Chị ấy chết rồi!” Cô hô to.



“Mày

nói gì?” Hắn trừng mắt, lửa giận bốc cao.



“Quỳnh

Tử đã chết, cha mới không thể không đem hy vọng đặt lên con, khi Quỳnh Tử còn

sống, cha đã từng để ý đến con chưa?” Cô bất bình hỏi.



“Mày

thật không biết xấu hổ, còn dám so với Quỳnh Tử?” Hắn tức giận quát.



“Người

thực sự đáng xấu hổ không phải mày sao, hả lão già Băng Thất……” Đoàn Duẫn Phi

đứng lên từ bụi cỏ, cười lạnh.



“Gì

cơ?”



“Vì dã

tâm của chính mình, ép con gái bán đứng thân thể gả cho một lão già, mày thì

thanh cao chắc? Nhật Liên Quỳnh Tử sở dĩ nghe lời mày, vì ả cũng có dã tâm

giống mày, ả còn tham hơn mày, đã sớm tính toán cả, một khi ả có được Tập đoàn

tài chính Minh Nhật, Nhật Liên Tổ sớm muộn gì cũng sẽ là của ả, đến lúc đó,

chẳng biết ả sẽ quẳng mày đi đâu?” Đoàn Duẫn Phi châm chọc.



“Câm

miệng! Mày căn bản không hiểu……” Băng Thất Long Hình biến sắc.



“Không,

mày mới không hiểu, biết không hả? Mày cho là bọn tao vô cớ giết Nhật Liên

Quỳnh Tử sao? Hừ, là ả chủ động tìm tới bọn tao, muốn bọn tao ngăn cản Minh

Nhật Võ Tàng, nhưng chuyện ả ủy thác không chỉ có một, đơn đặt hàng thứ hai của

ả ở trang web Bắc Cực Tinh chính là ủy thác Bắc Đẩu Thất Tinh trừ khử mày……”

Đoàn Duẫn Phi chậm rãi nói.



Băng

Thất Long Hình ngạc nhiên trợn mắt nhìn hắn, lập tức cười âm hiểm.



“Không,

Quỳnh Tử con tao không thể làm ra chuyện đó, mày cố ý muốn chọc tao tâm phiền ý

loạn, thừa cơ đào tẩu phải không? Đừng mơ!”



“Cái

lão già hồ đồ này, rốt cuộc đứa con nào thực sự hiếu thuận cũng không rõ, còn

muốn thống lĩnh Nhật Liên Tổ? Mày ấy à? Nên về hưu đi……” Hắn nheo mắt, cười một

tiếng.



Băng

Thất Hàn thấy hắn nói giùm cô, liền quay đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hốc mắt

nóng lên.



Băng

Thất Long Hình cực kì tức giận, lập tức quát: “Giết cho ta!”



Một đám

“tử sĩ” bị tiêm thuốc ùa lên, vây lấy Đoàn Duẫn Phi và Băng Thất Hàn, hơn mười

khẩu súng chĩa thẳng vào hai người họ.



Đúng

lúc này, Đoàn Duẫn Phi đột nhiên cao giọng kêu: “Mẹ nó, ngươi còn chưa ra?”



Tất cả

mọi người đều hơi sửng sốt, sau đó, nhiều vệt sáng màu xám bạc bắn từ trên cao

xuống, năm, sáu tên tử sĩ hét lên rồi ngã gục, trong ánh trăng nhàn nhạt, chỉ

thấy ở mi tâm mỗi người đều cắm một cái lông chim!



Băng

Thất Long Hình kinh ngạc không thôi, ngẩng đầu, trên nhánh một gốc anh đào cổ
Quang chỉ là muốn khuyên can.” Thạch Dật nói thay Vọng Nguyệt Tinh Dã.



“Đây

gọi là khuyên can à? Căn bản là có ý mưu sát!” Đoàn Duẫn Phi mắng.



“Đúng

vậy! Nếu thính lực của ta có vấn đề gì, sẽ hỏi tội ngươi.” Diêm Quýnh nhìn chằm

chằm Vọng Nguyệt Tinh Dã.



Vọng

Nguyệt Tinh Dã không để mấy lời uy hiếp của họ trong lòng chút nào, hắn làm như

không có gì, xoay người rời đi.



“Này

này này, ta đang nói chuyện với ngươi đó! Thật là tiểu quỷ láo toét mà…… Đáng

ghét, lỗ tai ta còn đang ong ong đây……” Đoàn Duẫn Phi khó chịu chửi bới, nhưng

giọng của chính mình quá to nên màng nhĩ lại hơi đau, vội hạ giọng xuống.



“Tiểu

tử này, ngày nào đó phải đánh hắn một chút mới được.” Diêm Quýnh cũng không

vui.



“Đúng

vậy, hắn đáng đánh đòn.” Đoàn Duẫn Phi phụ họa.



“Đây có

vẻ là lần đầu tiên các ngươi chung ý kiến.” Gia Cát Tung Hoành cố nhịn không

phì cười, nở nụ cười nhẹ.



Bọn họ

nghe được ngẩn ra, liếc nhau một cái, đều hừ một tiếng, quay đầu đi.



“Thiên

Toàn, khi Khai Dương bị nhốt ở Nhật Bản, ngươi rõ ràng là người lo lắng nhất,

sao khi hắn về đến ngươi lại chứng nào tật nấy?” Gia Cát Tung Hoành chế nhạo.



“Ai lo

cho hắn chứ? Hắn chết hay sống cũng không liên quan tới ta.” Diêm Quýnh cãi.



“Vậy

sao? Thế ai là người dù bị ngăn vẫn dám khởi động trực thăng đi cứu hắn, kết

quả là nặng tay với nhân viên sân bay hả?” Gia Cát Tung Hoành cố ý nói.



Đoàn

Duẫn Phi cảm thấy ngoài dự đoán, giương mắt nhìn Diêm Quýnh.



“Ta chỉ

là sợ hắn chết sớm quá, ta đây đánh nhau với ai?” Diêm Quýnh vẫn mạnh mồm.



“Yên

tâm, ta sẽ không chết trước ngươi đâu.” Đoàn Duẫn Phi quát to.



“Cũng

chưa chắc, nếu ngươi không kiểm điểm lại một chút về hành vi của mình, cam đoan

độc của thế kỉ (không hiểu) sẽ nhanh chóng tìm tới ngươi.” Diêm Quýnh nói xong

bước đi luôn.



“Ngươi

nói gì……” Đoàn Duẫn Phi giận dữ, muốn đuổi theo cho hắn một cú đấm, may mà

Thạch Dật cản lại.



“Được

rồi, Thiên Toàn vì chuyện của ngươi đã ầm ĩ một trận với Thiên Xu đấy!” Thạch

Dật nói.



“Hắn á?

Sao có thể, ta nghĩ là vừa vặn hắn muốn cãi nhau với Thiên Xu thôi! Còn lâu mới

là vì ta.” Hắn cười lạnh.



“Thiên

Toàn cho rằng Thiên Xu đùa giỡn với tính mạng của ngươi, bởi vậy nói gì cũng

phải đi Nhật Bản cứu ngươi, ngươi phải xem vẻ mặt vô cùng lo lắng của hắn lúc

ấy, rất giống như…… lo cho anh em ruột của mình.” Gia Cát Tung Hoành trầm giọng

nói.



Anh em?



Hắn

sửng sốt vài giây, bỗng cảm thấy trái tim trống rỗng từ sau khi thoát khỏi

phòng thí nghiệm có một phần được lấp đầy.



“Thật

không? Tốt thôi, vậy phiền ngươi cảm ơn hắn hộ ta.” Hắn tháo bỏ phòng ngự trong

lòng, miệng lại không chịu lơi lỏng, dù sao việc này cũng liên quan đến thể diện

đàn ông.



Gia Cát

Tung Hoành nở nụ cười. “Tự ngươi nói đi.”



“Ta

không rảnh, ta muốn ra ngoài một chút.” Hắn dẫn sang chuyện khác.



“Đi

đâu?”



“Đi……”



“Tìm

phụ nữ.” Địch Kiếm Hoài lạnh lùng bổ sung hộ.



Hắn

trợn mắt. “Đúng.”



“Cho dù

nhiều phụ nữ cũng không làm giảm sự phiền chán của ngươi đâu.” Địch Kiếm Hoài

nói có hàm ý.



“Có ý

gì?” Hắn không hờn giận nhíu mày.



“Bởi vì

họ không phải là người ngươi muốn.” Địch Kiếm Hoài hiểu rõ nội tâm hắn, hơi

cười.



Khuôn

mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, mỗi lời của Thiên Ki giống như một tảng đá đập

vào ngực hắn, làm trái tim hắn thiêu đốt đau đớn.



Gia Cát

Tung Hoành cũng nhìn ra tâm sự của hắn, vì thế nói: “Cha con Băng Thất mất tích

ngay ngày các ngươi rời Nhật Liên Tổ rồi.”



“Ngươi

nói gì?” Hắn ngạc nhiên mở to mắt.



Băng

Thất Hàn mất tích?



“Ta cho

rằng Nặc Á Phương Châu là khả nghi nhất, vì ngươi, chúng đã triển khai hành

động, Thiên Xu đã nắm giữ một phần hành tung của chúng, trong thời gian này tốt

nhất phải cẩn thận chút, nếu chúng mang hai cha con Băng Thất đi, có lẽ mục

tiêu vẫn đang tập trung trên người ngươi.” Gia Cát Tung Hoành nghiêm mặt nói.



“Ta?

Chẳng lẽ bọn họ nghĩ bắt được Băng Thất Hàn có thể đối phó ta?” Hắn đấm tay vào

tường, cả giận nói.



“Đúng

vậy, chúng cho là thế đó.” Gia Cát Tung Hoành tinh tường dõi theo hắn.



Hắn

nhìn ra sự dò xét trong mắt Gia Cát Tung Hoành, lập tức nén lửa giận, thay bằng

khuôn mặt tươi cười đùa cợt.



“Thật

nực cười! Băng Thất Hàn không có tí quan hệ nào với ta hết……” Hắn khoa trương

cười to.



“Ta

đúng là muốn nói cho ngươi điểm ấy, mặc kệ Nặc Á Phương Châu có hành động khiêu

khích gì, ngươi cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, biết chưa?” Gia Cát

Tung Hoành nghiêm túc dặn dò.



“Ta

biết, ta đã sớm quên Băng Thất Hàn là ai, hiện tại, ta muốn đi cuồng hoan,

bye!” Hắn gật gật đầu, mặc áo da vào người, đi tới sân bay.



Hừ! Nặc

Á Phương Châu nghĩ có Băng Thất Hàn thì có thể dẫn hắn cắn câu? Chúng tính sai

rồi, ai quen Băng Thất Hàn? Hắn căn bản ngay cả cô trông thế nào cũng không nhớ

rõ!



Hắn cố

gắng áp chế sự xôn xao khác thường trong lòng, lên trực thăng, mở mái vòm,

thuần thục điều khiển máy bay, trong trời băng đất tuyết rời đảo Bắc Cực Tinh.



Betty,

Anita, Rosana…… Tôi đến đây!