Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 9 :

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Betty,

Anita, Rosana……



Cút hết

qua một bên đi!



Đoàn

Duẫn Phi ngồi một mình ở quán bar cao cấp, buồn bực uống rượu, tâm tình như rơi

xuống đáy vực.



Đến Los

Angeles vốn để hưởng lạc với nhóm bạn gái của hắn, nhưng sau khi xuống máy bay

hắn lại không vực dậy được tí hứng nào, cảm giác nôn nóng bất an vẫn duy trì

như lúc ngồi máy bay, cho dù Betty kiều diễm tới đón cũng không thể khiến hắn

vui lên nổi.



Tệ hơn,

tình trạng giống hồi ở Nhật Bản lại xảy ra, khi lên giường với Betty, nụ hôn

nồng nhiệt của cô làm hắn buồn bực muốn chết, thân thể xinh đẹp cũng không mê

người như trước, thậm chí cả dáng vẻ khiêu khích của cô cũng như làm cho có……



Kết

quả, đương nhiên là không “làm” được, Betty tức giận ném vào mặt hắn một cái

gối, giận dữ chạy lấy người, còn tuyên bố tuyệt giao với hắn.



Hắn

nghĩ vấn đề là ở Betty, nhưng rõ ràng là không phải, bởi vì sau đó cả Anita và

Rosana cũng đều không đánh thức được nhiệt tình của hắn.



Điều

này làm hắn rất căng thẳng, chẳng lẽ hắn có vấn đề?



Một giờ

trước, người đẹp Colombia Rosana làm đổ nước vào quần hắn, giọng điệu liền mang

châm chọc giễu cợt hắn “không được”, chỉ vì hắn không có chút cảm giác nào với

công phu quyến rũ của cô –



Thực

đáng chết!



Đây là

nỗi nhục lớn nhất kể từ khi hắn chào đời!



Mỹ nữ

gần trong gang tấc, “Nam tính tôn nghiêm” của hắn lại thờ ơ, đó là một đả kích

lớn đến mức nào đây?



Sau khi

Rosana đi, hắn nản lòng đến quán bar này, bắt đầu điên cuồng uống Vodka, muốn

làm say chính mình, cũng thuận tiện làm tê liệt nỗi xúc động khó hiểu trong cơ

thể hắn.



Làm tê

liệt ý nghĩ điên rồ không nên có, là chạy đến Nhật Bản tìm Băng Thất Hàn!



Nhưng

suy nghĩ trong óc thật sự rất ương ngạnh, dù giờ phút này đầu óc đang choáng

váng, hắn vẫn nhớ đến cô.



“Damn

it!” Hắn chửi một tiếng, tức giận đến mức ném ly rượu thật mạnh vào quầy bar.



Sao hắn

lại lo cho Băng Thất Hàn đến vậy? Vì sao hắn vì một người phụ nữ mà phải uống

rượu giải sầu?



“Tiên

sinh?” Người phục vụ kinh ngạc hỏi.



“Này,

nếu một người đàn ông cứ vô duyên vô cớ nhớ đến một cô gái, nên lí giải thế

nào?” Hắn túm tay người phục vụ hỏi.



“Còn phải

hỏi à? Nhất định là anh ta yêu cô gái ấy rồi!” Người phục vụ mỉm cười.



“Yêu?”

Hắn ngây dại.



“Đúng

vậy, yêu rồi! Giống tôi luôn nhớ đến vợ tôi, muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, muốn đem

toàn thân cô ấy trở thành một bộ phận cơ thể tôi, muốn chia sẻ từng hơi thở,

thậm chí, đôi khi nhìn cô gái khác cũng tưởng tượng thành cô ấy……” Người phục

vụ nhiệt tình cười.



Đó là

yêu?



Tới giờ

hắn chưa từng có dục vọng độc chiếm một cô gái nào, nhưng đó là trước khi gặp

Băng Thất Hàn.



Thấy vẻ

mặt hắn phức tạp, người phục vụ lại nói: “Người chưa từng thực sự yêu sẽ không

biết, sinh mệnh ở khoảnh khắc gặp lại người mình yêu mới bắt đầu trở nên có ý

nghĩa.”



Hắn

ngẩn ngơ suy nghĩ về lời nói của người phục vụ, nhưng đầu óc hỗn độn vẫn không

thể sản sinh sự đồng cảm.



Đúng

lúc này, một nhóm khách ở bàn rượu phía sau phát ra tiếng cười càn rỡ, làm hắn

không thể nghĩ tiếp, hắn quay đầu trừng mắt nhìn đám người kia, phút chốc, hai

mắt hắn đăm đăm, nín thở bất động.



Một cô

gái quần áo khêu gợi quyến rũ đang bị bốn, năm người đàn ông vây quanh, nhìn

nghiêng mặt, quả thực cực kỳ giống Băng Thất Hàn mất tích!



Đoàn

Duẫn Phi dụi dụi mắt, lại chớp mắt liên tục vài cái, nghĩ mình bị lời nói của

người phục vụ làm loạn trí, mới nhìn cô gái khác thành Băng Thất Hàn.



“Mình

điên rồi……” Hắn thở ra, tự nhủ. Băng Thất Hàn sao có thể xuất hiện ở đây?



Nhưng

khi hắn nghĩ đầu óc mình có vấn đề, cô gái chậm rãi quay đầu, một đôi mắt hạnh

lặng yên nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của hắn.



Cả

người hắn chấn động, tỉnh rượu hơn nửa, tế bào đã ngủ đông trong thân thể nháy

mắt sống dậy.



Cô là

Băng Thất Hàn! Trăm phần trăm là cô!



Nhưng

vì sao cô lại mặc quần áo gợi cảm như vậy tiếp rượu một lũ đàn ông ở quán bar?

Dựa vào tính cách của cô, thì không đời nào……



Vấn đề

của hắn chưa giải quyết được, đã thấy một lão già người Mỹ trong nhóm đó giữ

lấy bả vai Băng Thất Hàn, ghé sát mồm vào tai cô, cô nhíu mày, ẩn nhẫn cúi đầu

xuống, vẫn chưa phản kháng.



Lòng đố

kị làm Đoàn Duẫn Phi máu nóng sôi trào, phủ tạng trong cơ thể giống như bị axit

ăn mòn, xót như dao cắt.



Hắn

quắc mắt đứng dậy, đi đến chỗ lão già kia, lạnh lùng thốt: “Bỏ tay ra.”



“Cái

gì?” Người đàn ông kia khó chịu trừng mắt nhìn hắn.



“Tao

nói, bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra.” Hắn lặp lại lần nữa, khuôn mặt tuấn tú

đọng sương.



“Đùa gì

vậy? Mày là cái quái gì? Dựa vào cái gì mà muốn tao……” Lão già còn chưa nói

xong, đã bị xách lên như con gà con, ném ra chỗ khác.



Mọi

người đều bị dọa ngây người! Nam nữ trong quán bar thét chói tai bỏ trốn, hắn

vươn tay bắt lấy Băng Thất Hàn, lôi cô ra khỏi đống đàn ông.



“Buông!”

Cô nổi giận nói.



Hắn

lạnh mặt, mắt điếc tai ngơ, tay vẫn giữ chặt cổ tay cô.



“Đợi

chút, sao mày có thể mang cô ta đi?” Một tên khác hét lớn một tiếng, chặn trước

mặt hắn.



Hắn đấm

một cú thật nặng, sét đánh không kịp bưng tai thay cho câu trả lời, đánh bay

những tên cản đường.



Những

người khác chĩa súng vào hắn, chỉ là chưa kịp nổ súng đã bị hắn quét chân nhanh

như sấm sét, hộc máu ngã xuống đất, đau đớn thở hổn hển.



Người

phục vụ sợ tới mức đứng thẳng bất động đương trường, hoàn toàn không thể tin

đây lại là người đàn ông mới rồi còn hoang mang uống rượu giải sầu ở quầy bar.



Đoàn

Duẫn Phi cầm một xấp tiền quăng vào quầy bar, nhanh chóng bắt lấy tay Băng Thất

Hàn, ra khỏi quán bar hỗn loạn.



“Anh

buông tay!” Băng Thất Hàn liên tiếp giãy dụa kêu lên.



Hắn còn

đang nổi nóng, không thèm để ý cô, cô không nhịn được, giơ chân đá vào bụng

hắn, buộc hắn buông tay, nhưng hắn dễ dàng né tránh, chuyển người một cái, vọt

ra sau lưng cô, ôm cô từ phía sau, cúi đầu ngửi hương thơm từ người cô.



“Quả

nhiên là em! Vừa rồi tôi còn tưởng mình đang nằm mơ……” Hắn mê man nói.



Thân

thể bị hơi thở của hắn bao phủ, cô một trận run rẩy, tim đập thình thịch.



Người

mấy ngày nay làm thay đổi trái tim cô, Đoàn Duẫn Phi, đang ở ngay bên cô!



Nhưng
nghiệm, chúng tôi giống như chuột bạch, tùy ý để họ khống chế thân thể, mà cũng

không có quyền nói “không”. Chúng tôi chỉ có thể chịu đựng đau đớn sinh ra khi

tế bào bị biến đổi, chỉ có thể một mình nuốt hết nỗi sợ hãi và tiếng gào thét

mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi……” Hắn càng nói tay càng nắm chặt, mặt

cũng vì nhớ lại những kí ức đáng sợ mà vặn vẹo biến hình.



Cô ngạc

nhiên trợn to mắt, hốc mắt bất tri bất giác nóng lên.



Hắn đã

từng trải qua những chuyện đáng sợ như vậy sao?



“Nhìn

tôi xem, tôi đã biến thành cái bộ dạng gì rồi?” Hắn giận dữ ngẩng đầu nhìn cô.

“Một con quái vật có đôi chân quái dị!”



Cô lắc

đầu, không ngừng lắc đầu, chảy nước mắt vì đau lòng cho hắn.



“Sinh

mệnh tôi được sinh ra từ hận thù, tôi không hiểu yêu là gì, chỉ biết là tôi có

thể bình tĩnh và đạt đến khoái hoạt nhờ vào mỗi người phụ nữ, tiếng tim đập, da

thịt mềm mại, ánh mắt sùng bái của họ, đối với tôi mà nói đều tốt đẹp mà vô

hại, nên tôi thích ở cùng phụ nữ……” Hắn tạm dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng

tôi không yêu họ.”



Cô sụt

sịt, nghẹn ngào thở phì phò.



“Tôi

chưa yêu bất kì ai, nên không biết có yêu em không, tuy nhiên, có điều này tôi

phải nói cho em biết, dù tôi không thể hứa hẹn với em điều gì, cả đời này tôi

cũng sẽ không quên em……” Hắn chân thành nói ra tiếng lòng.



Đủ! Thế

này là đủ rồi!



Không

cần nói yêu, hắn không biết cảm giác yêu, buộc hắn nói yêu thì quá tàn nhẫn!



“Không

cần nói, em hiểu rồi……” Cô nước mắt lã chã không thể nói tiếp, điều duy nhất có

thể làm, đó là vứt con dao trên tay, nhào lên ôm chặt lấy hắn.



Ôm chặt

lấy hắn giống một người mẹ, người chị, người yêu, người vợ, cho hắn tình yêu,

cho hắn sự ấm áp.



Đoàn

Duẫn Phi kích động kéo cô sát vào người, tùy hứng hôn cô.



Hoa lửa

hừng hực thiêu đốt, lần này, bọn họ không hề giữ gìn, giao hết mình cho đối

phương, Băng Thất Hàn trong lòng hắn hóa thành một con chim lửa, có được sức

mạnh từ hắn, cô tin tưởng rằng, cô đã có dũng khí một mình đối diện hết thảy.



Mọi

việc qua đi, cô cho hắn một nụ hôn dài, rồi vội vàng đứng dậy mặc quần áo.



“Em làm

gì vậy?” Đoàn Duẫn Phi kinh ngạc hỏi.



“Em

phải đi.” Cô chỉ còn có ba mươi phút để cứu cha.



“Đi? Vì

sao đi gấp vậy?” Hắn giữ chặt cô.



“Đừng

hỏi, bởi vì em sẽ không nói.” Cô nhìn hắn lần cuối, nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra.



“Nói rõ

thì tôi mới cho em đi.” Hắn nhảy đến trước mặt cô ngăn lại, phát hiện mặt cô có

vẻ lo âu.



“Đừng

như vậy, chỉ là em muốn đi xử lý chút việc riêng thôi.” Cô không thể trì hoãn

nữa, lách qua hắn mà đi.



“Hàn!”

Đến trước cửa, hắn lại kéo tay cô, đúng lúc này, điện thoại trong phòng vang

lên.



Băng

Thất Hàn cố mỉm cười, nói: “Đi nhận điện thoại đi!”



Khi hắn

vào nghe điện thoại, cô thừa cơ mở cửa rời đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không

để lại.



“Hàn!

Chờ chút……” Hắn không muốn để cô chạy đi như vậy, sốt ruột gọi to, rồi nói vội

vào điện thoại: “Alô?”



“Khai

Dương, ta là Thiên Xu.” Đầy dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của

Thiên Xu.



“Chuyện

gì?” Vừa nghe là Thiên Xu, hắn liền muốn quăng béng điện thoại đi.



“Điện

thoại ngươi đâu? Ta tìm ngươi cả đêm……”



“Di

động? Hả?” Hắn đột nhiên nhớ ra là đã bỏ quên di động ở quán bar tối qua.



“Người

mới rời khỏi ngươi là Băng Thất Hàn à?” Thiên Xu lại hỏi.



“Ngươi

hỏi làm gì?” Hắn tức giận nói.



“Cô ta

rất nguy hiểm, tốt nhất là ngươi hãy cách xa cô ta một chút.” Thiên Xu nghiêm

túc cảnh cáo.



“Ngay

cả quyền tự do ở cùng phụ nữ ta cũng không có sao, lão đại?” Hắn căm giận nói.



“Sau

tai cô ta có gắn một quả bom tinh vi, hơn nữa đã hẹn giờ……”



“Ngươi

nói gì?” Hắn cả kinh, ngây dại.



Trên

người Băng Thất Hàn gắn bom? Cô có biết không? Rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì?



“Kíp nổ

thì ở nơi khác, rất có thể cô ta bị Nặc Á Phương Châu thao túng, phụng mệnh bắt

ngươi. Nghe lời ta, đừng tiếp cận cô ta, cũng đừng có ý muốn cứu cô ta……”



Hắn giật

mình hiểu được vì sao tối qua cô lại trùng hợp xuất hiện ở quán bar, nhất định

là Nặc Á Phương Châu an bài quỷ kế, nhưng cô lại ở cùng hắn cả đêm mà chẳng làm

gì cả!



Cô vì

sao không động thủ? Không ra tay với hắn, Nặc Á Phương Châu sẽ bỏ qua cô sao?



Ngốc

quá! Cô không sợ sẽ bị nổ thành mảnh nhỏ sao?



Hắn

thầm lo lắng, vừa nghĩ đến cô có thể gặp chuyện không may, đau lòng cơ hồ

choáng váng.



“Nói

cho ta biết, cô ấy đang ở đâu?” Hắn hoảng sợ hỏi.



“Đừng

hoảng quá, cô ta chỉ còn thời gian ba mươi phút thôi……”



Chỉ còn

ba mươi phút? Shit!



“Cô ấy

rốt cuộc ở đâu?” Hắn gào to.



“Cô ta

đang lái xe về hướng đông, địa điểm chính xác ta không biết, nhưng ta không cho

phép ngươi đi tìm, đó là một âm mưu dụ ngươi cắn câu.” Thiên Xu lạnh lùng nói.



“Ta quản

không được nhiều như vậy, ta không thể để cô bị bất cứ tổn thương nào, tuyệt

đối không!” Trong chớp mắt này, hắn đột nhiên tinh tường nhận rõ phân lượng của

cô trong lòng hắn sớm vượt xa tưởng tượng.



Vứt ống

nghe, hắn nhanh chóng mặc quần áo, điên cuồng chạy đi như gió lốc.



“Khai

Dương, quay lại……” Ống nghe vứt trên ghế vẫn truyền ra tiếng quát nghiêm khắc

của Thiên Xu, nhưng Đoàn Duẫn Phi đã sớm tiêu dật vô tung.



Ngay

lúc cuộc nói chuyện bị gián đoạn, có tiếng Gia Cát Tung Hoành thêm vào.



“Tâm địa

ngươi thật là xấu, Thiên Xu, không muốn hắn đi, thì gọi điện thoại báo làm

gì……”



“A…… Bị

ngươi phát hiện rồi?”



“Khai

Dương mà biết ngươi lại lấy hắn làm mồi nhử, hắn tuyệt đối sẽ phát nổ đó.”



“Sẽ

không đâu, chỉ cần Băng Thất Hàn bình yên vô sự, hắn còn phải cảm kích ta nữa

kìa.”



“Âm

hiểm!”



“Như

nhau thôi.” Thiên Xu cười gác máy.



“Tu tu

tu tu……”