Cuồng Thám
Chương 10 : Mắng thành cá cược
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
Nhóm dịch: Fulybook
Đối với sự khiêu khích của Lưu Trường Hổ, Triệu Ngọc ngay cả mí mắt cũng không nâng, phun ra bốn chữ: “Thu lại – rắm – của - anh – đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc bèn quay người rời đi nhưng một lần nữa hắn lại thấy Lưu Trường Hổ ngăn trước mặt mình.
“Khoan đã!” Lưu Trường Hổ lấy ra một tờ giấy, để trước mặt Triệu Ngọc nói, “Triệu Ngọc, người quang minh chính đại không sợ chuyện mờ ám! Hôm nay cậu không có đến đơn vị báo danh, cũng không xin nghỉ, thậm chí khi cả đội phân tích vụ án cũng đến muộn nửa tiếng, dựa theo quy đinh, hôm nay tôi muốn cho cậu một bài học để nhỡ kỹ, cậu sẽ bị ghi nhận là nghỉ không phép một lần!”
“Dừng...”
Triệu Ngọc còn tưởng việc gì lớn lắm chứ, bỏ bê công việc thì tính là gì? Hắn chẳng buồn nhìn Lưu Trường Hổ thêm cái nào nữa, hoàn toàn mặc kệ anh ta.
Nhưng mà, Lý Bối Ny đứng bên cạnh lại cực kỳ kinh ngạc. Bởi trong cục cảnh sát này, rất ít người bị ghi là nghỉ không phép, bởi vì hậu quả của việc này rất nghiêm trọng!
Thì ra, bởi vì Tổ trọng án của đội hình sự thường xuyên phải ra ngoài làm việc, cũng thường xuyên tăng ca, quy tắc chấm công của họ không chỉ đơn giản là đánh dấu mà là do mỗi tổ trưởng chấm công cho tổ viên, vừa căn cứ vào tình huống tăng ca hàng tháng, cho họ có cơ hội nghỉ ngơi, coi như là một cách để điều hòa.
Triệu Ngọc là tổ viên tổ đội A, đương nhiên việc chấm công sẽ do tổ trưởng làm nhưng mà hiện tại tổ trưởng tổ đội A, Mao Vĩ Chính, đang bị trọng thương cho nên việc chấm công của tổ đội A tạm thời giao cho vị đội phó Lưu này đảm nhận.
Thật ra, tuy rằng việc chấm công này đòi hỏi nghiêm túc, nhưng lại cũng không phải không có chút tình nghĩa nào, ngày thường nếu như có xin nghỉ một hai ngày thì họ vẫn sẽ châm chước, trừ phi gặp phải tình huống khẩn cấp nếu không họ cũng sẽ không tính toán chi li.
Nhưng hôm nay, Lưu Trường Hổ này có vẻ sẽ không bỏ qua cho Triệu Ngọc rồi, hiển nhiên tính ghi nghỉ không phép cho hắn.
“Nhưng mà, đội trưởng...” Lưu Trường Hổ vẫn muốn nói thêm.
“Bớt nói nhảm đi!” Khí thế của ông ta như sấm đánh, trợn mắt một cái đã khiến Lưu Trường Hổ bị dọa không dám nói gì thêm. Sau đó, ông nhìn về phía Triệu Ngọc: “Chuyện máy tính, cậu cũng không thể không bồi thường, làm hư hại tài sản nhà nước, lại bởi vì nguyên nhân cá nhân, việc này không thể không bồi thường.”
Nghe ông nói, Lưu Trường Hổ lại một lần nữa cười gằn.
Triệu Ngọc siết chặt tay, vừa định hét to: “Tôi bồi thường, bồi thường cái bà ông ấy” mấy câu cho hả giận, Kim Chấn Bang lại giơ tay nói trước: “Có điều, con người tôi làm việc luôn công bằng hợp lý, việc tên nhóc nhà cậu có thể phá được vụ án dùi cui điện quả thật khiến người ta giật mình! Thế này đi, nếu cậu có thể đưa vụ án chặt tay này ra ngoài ánh sáng, chuyện bồi thường máy tính, tôi sẽ trả thay cho cậu.”
Hả?
Triệu Ngọc sửng sốt, không ngờ lão già này lại muốn trao đổi với hắn như thế?
“Đội trưởng! Chuyện này...” Lưu Trường Hổ nghe xong hai mắt sáng lên, cao giọng nói: “Chuyện đánh cược này, sao lại tới chỗ anh được chứ, thế này đi, để tôi và Triệu Ngọc đánh cược vậy! Nếu cậu có thể phá được vụ án này trong thời gian quy định, chuyện bồi thường máy tính, tôi chi.”
Ồ?
Con bà nó chứ?
Triệu Ngọc lại như sợ lửa chưa đủ lớn, vỗ bàn một cái: “Được, họ Lưu kia, nam tử hán đại trượng phu một lời đã định! Trong một tuần lễ, tôi nhất định đưa hung thủ của vụ án chặt tay lần này về quy án!!”