Cuồng Thám
Chương 6 : Ý kiến chuyên môn
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
Nhóm dịch: Fulybook
Lại có quẻ rồi!
Lại có quẻ rồi!
Triệu Ngọc không chịu được, trong lòng có chút thấp thỏm không yên, không biết lần này Hệ thống Kỳ ngộ sẽ cho hắn gặp được gì? Hắn lập tức xem lại phần thưởng mà mình mới đạt được hôm qua, máy ghi âm tàng hình vẫn còn ở đây! Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc máy này dùng để nghe trộm, nhưng sẽ không bị các dụng cụ kiểm tra khác tìm ra, nhất định là đồ tốt.
Triệu Ngọc chạy về phía văn phòng, nhưng trong đó đã không còn náo nhiệt như tối hôm qua nữa, chỉ còn một vài điều tra viên đang làm việc, nhóm người Lưu Trường Hổ, Khúc Bình cũng không có ở đây.
Nhìn thấy Triệu Ngọc đã đến, một vài điều tra viên không nhịn được mà quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt khác thường, dù sao thì ngày hôm qua Triệu Ngọc cũng quá kì lạ rồi. Một cậu thanh niên vốn mềm yếu lại biến thành một gã vô lại thô lỗ, lại còn đơn độc phá được vụ án cưỡng hiếp bằng dùi cui điện, quả thực khiến người khác khó mà hiểu nổi.
Triệu Ngọc cũng lười để ý đến những người này, nhanh chóng đi tới bàn làm việc của mình, bật máy tính lên.
Bàn bên cạnh là hai vị đồng nghiệp Trương Cảnh Phong và Lương Hoan, hai người này phụ trách những vụ kéo dài chưa phá được. Cái gọi là những vụ án kéo dài chưa phá được thường dùng để gọi những vụ án đã xảy ra rất lâu trước kia nhưng đến nay vẫn chưa thể phá án và bắt được nghi phạm. Tổ bọn họ là Tổ Trọng Án, tất nhiên sẽ có một vài vụ án quan trọng, không phải là cướp bóc thì chính là giết người.
Đối với những vụ án như thế này, bởi vì thời gian đã lâu nên có rất nhiều chứng cứ phạm tội như vật chứng thậm chí là cả nhân chứng đều đã biến mất, việc phá án và truy bắt tội phạm gặp phải rất nhiều khó khăn. Có những vụ án đã kéo dài đến hai ba mươi năm mà vẫn chưa có đầu mối.
Vì vậy, tổ phụ trách những vụ án kéo dài chưa phá được này trở thành một nơi khiến người ta phải đau đầu, không ai tình nguyện chuyển tới tổ này cả. Chưa nói đến việc phải hao tâm tổn trí, mất công điều tra, thăm viếng mà áp lực từ phía trên còn rất lớn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ theo định kì thì sẽ phải chịu xử phạt theo quy định.
Trương Cảnh Phong và Lương Hoan là một cặp anh em sống chết có nhau, vì đủ loại nguyên nhân mà năm nay bị phân đến tổ này.
Hiện giờ hai người đang phát sầu với một xấp ảnh chụp và một số hồ sơ trước mặt.
Triệu Ngọc đang chờ khởi động máy tính, liền tò mò nhìn thoáng qua, thấy trên các ảnh chụp là một người chết khắp thân đầy máu.
“Thực ra, bọn họ tạt dầu lên tường, đập cửa, đập xe, uy hiếp phụ nữ trẻ con, chỉ là muốn con nợ trả tiền. Nếu anh giết người bừa bãi như thế thì đi đâu để dòi tiền?”
“Đúng… đúng vậy?” Đôi mắt Trương Cảnh Phong sáng lên: “Tại sao tôi lại không nghĩ đến việc này nhỉ?”
“Nói như vậy…” Lương Hoan cân nhắc nói: “Năm đó cảm sát đã điều tra sai hướng rồi? Không phải do băng nhóm làm à? Người anh em, vậy cậu thấy thế nào?”
“Hơn bốn dao…” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Giết người chỉ cần một dao là được nhưng hung thủ lại chém. hơn 40 dao… Tôi đoán, hoặc là hung thủ có thù hận rất sâu với người chết, hoặc là hung thủ cố ý chém nhiều dao như vậy để làm cho cảnh sát lầm tưởng là do băng nhóm làm, đây gọi là tung hỏa mù!”
“A… có lý…” Trương Cảnh Phong cân nhắc một chút, nói: “Nhưng trong tư liệu, người chết là người không có việc làm, hơn nữa tính cách vô cùng nóng nảy, bình thường gây thù chuốc oán với không ít người, quan hệ với hàng xóm cũng không tốt. Nếu điều tra tiếp, vẫn là… rất khó khăn…”
“Cái đó…vợ của người chết còn sống không?” Triệu Ngọc đột nhiên hỏi: “Còn bị bệnh thần kinh nữa à?”
“A… không!” Lương Hoan nhớ lại một chút thông tin, đáp: “Đã kết hôn rồi, còn có con nữa, có vẻ không tệ đâu!”
“Vậy hai người phải đi tìm cô ta điều tra, người chết có kẻ thù nào, cô ta chắc hẳn rất rõ, nếu cả cô ta cũng không biết, vậy thì hai người đành phải chuẩn bị nhận phạt thôi!” Triệu Ngọc xoay lại bàn làm việc của mình, nói: “Có khi, vợ nạn nhân còn có quan hệ với hung thủ ấy chứ!”
“Cái… cái gì?” Lương Hoan suýt chút nữa là quỳ trước mặt Triệu Ngọc: “Ý của cậu là…”
“Chém hơn bốn mươi dao, cũng có thể là giết người vì tình lắm đấy chứ!?” Triệu Ngọc tìm thông tin cho thuê phòng trên máy tính: “Hay là hai người đi thăm dò thử xem, dù sao thì…”
Không đợi Triệu Ngọc nói hết lời, Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đã cấp tốc chạy ra khỏi văn phòng.
Triệu Ngọc lắc đầu, thở dài tự nhủ: “Dù sao… trong phim truyền hình cũng thường hay chiếu như vậy…”