Cửu Đỉnh Ký

Chương 103 : Âm thầm theo dấu

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Hán tử trung niên từ xa nhìn đại đội trưởng Hồ Đồng, sau đó quay sang tán gẫu với những người xếp hàng bên cạnh.



"Phù!" Hồ Đồng cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, sau đó giả vờ nhìn sang bên cạnh. Nhưng không ai ngờ được, lúc này Bạch Kỳ đô thống của Hắc Giáp quân sắc mặt lạnh lùng lại đang đi về hướng này.



"Bạch Kỳ này bình thường rất ít gặp, hôm nay sao hắn lại đến đây?" Hồ Đồng trong lòng rất tức giận, nhưng ngoài mặt lại tươi cười, lập tức bước đến nghênh đón:



- Đại nhân! Sáng nay ngài không luyện tập sao?



- Hôm nay là ngày hai mươi tám. Đã biết sẽ có không ít thợ mỏ về thăm người thân, ta đương nhiên phải đến xem thử. Hồ Đồng! Trông coi người của ngươi cho tốt, bảo bọn họ lục soát cẩn thận một chút!



Bạch Kỳ đô thống lạnh nhạt dặn dò.



Hồ Đồng vừa nghe lập tức khom người cười nói:



- Vâng thưa đại nhân! Chuyện này huynh đệ chúng tôi đã làm nhiều lần rồi, xin ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề!



"Hừ!" Bạch Kỳ đô thống hừ một tiếng, sau đó đứng một bên quan sát đám thợ mỏ xếp thành đội ngũ, từng người lần lượt bị lục soát.



Đám thợ mỏ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên một cái, sau đó lại sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ đô thống. Bọn họ cũng biết Bạch Kỳ đô thống là một đại nhân vật.



- Kiểm tra cẩn thận chút!



Hồ Đồng ở một bên hò hét.



Bạch Kỳ đô thống lơ đãng nhìn chung quanh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đám thợ mỏ này.



"Vàng có trọng lượng khá nặng. Nếu như bí mật mang theo nhiều, giấu trong người thì y phục sẽ không chỉnh tề, chỗ dấu vàng sẽ bị trĩu xuống!" Bạch Kỳ hiểu rõ điểm này. Giống như bỏ một cục sắt vào túi áo, túi áo sẽ bị trĩu xuống, quần áo trên người cũng sẽ không chỉnh tề.



Bạch Kỳ đảo mắt qua một vòng.



Nhìn thoáng qua thì không thấy có gì đặc biệt.



"Ấy?" Bạch Kỳ trong lòng vừa động, ánh mắt lập tức dừng lại tại dấu chân do một hán tử trung niên xếp hàng phía sau vừa bước qua lưu lại. Trong khu mỏ này có rất nhiều bụi, có nơi còn có đá vụn và cả bùn đất, cho nên chân vừa giẫm xuống sẽ lưu lại dấu chân. Đương nhiên đội ngũ này trước sau có nhiều người giẫm xuống, dấu chân tất sẽ hỗn loạn.



Nhưng ánh mắt của Bạch Kỳ há phải tầm thường?



Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã lưu ý đến hai dấu chân của hán tử trung niên kia lưu lại. Tuy nói hai dấu chân này ngay sau đó đã bị một thợ mỏ phía sau đè lên, nhưng Bạch Kỳ vẫn còn nhớ rất rõ.



"Một chân hơi sâu còn một chân lại hơi nông!" Bạch Kỳ trong lòng giật mình.



Hắn cẩn thận quan sát hán tử trung niên kia: "Ấy! Quần áo của hắn chỉnh tề, nhìn bề ngoài cỏ vẻ như không hề lén mang theo thứ gì. Có điều hai chân của hắn cũng không phải một dài một ngắn mà lại rất bình thường. Một chân hơi sâu còn một chân lại hơi nông, chỉ có một khả năng, đó là trên một chân có buộc vật nặng như khối sắt!"



Bạch Kỳ có thể trở thành đô thống, mặc dù lòng dạ có chút hẹp hòi, nhưng không thể phủ nhận năng lực của hắn.




- Đại ca! Huynh nói xem Lý lão tam có mang tử kim xuống được không? Đệ quả thật không hiểu. Khu mỏ tử kim và khu hoàng kim tách biệt nhau, Lý lão tam vào khu mỏ hoàng kim làm nhân công, làm sao có kiếm được tử kim?



Một trong hai đại hán mập mạp dò hỏi:



- Đại ca! Bí mật này bây giờ có thể nói cho đệ được không?



- Nhị Bàn! Để ta nói cho các người biết vậy!



Đổng Duyên cười giễu nói:



- Khu mỏ tử kim và khu mỏ hoàng kim có một thông đạo nhỏ nối liền.



- Cái gì?



Hai hán tử mập mạp đều giật mình, còn người trung niên tóc bạc thì lại rất bình tĩnh.



- Kỳ thật chuyện này cũng là do một huynh đệ của ta, trong lúc đào bới tại khu mỏ tử kim vô ý đào quá sâu, không ngờ lại đào thông với một hang nhỏ của khu mỏ hoàng kim. Sau đó y liền đóng chặt hang mỏ này lại. Biết được bí mật này cũng không có mấy người!



Đổng Duyên cười nhạt nói:



- Tử kim mà Vương huynh đệ gom góp được trong hơn một năm nay đại khái khoảng mười cân. Y cất dấu vào một nơi tại thông đạo bí mật kia, sau đó Lý lão tam lại lấy ra. Đợi Lý lão tam đem khoản tử kim kia ra ngoài, chúng ta sẽ giàu to!



Đối với Đổng Duyên mà nói, ba người bên cạnh hắn lúc này chính là những người mà hắn tin tưởng nhất, đều là những người đã cùng hắn vào sinh ra tử.



Trước đây hắn không nói cho Đại Bàn và Nhị Bàn biết việc này, cũng vì lo lắng tính cách cẩu thả của hai tên mập này sẽ làm tiết lộ ra ngoài.



"Mười cân!" Đại Bàn và Nhị Bàn đều cả kinh.



Nhị Bàn lẩm bẩm:



- Mười cân tử kim, vậy chính là một vạn cân hoàng kim, cũng là một ngàn vạn lượng bạc. Một ngàn vạn lượng bạc… chúng ta giàu to rồi!



Một ngàn vạn lượng bạc là một con số vô cùng lớn.



Cho dù là một đại diêm thương giàu có, gia tài có trăm vạn lượng bạc đã xem như không tệ.



- Mười cân tử kim! Hừ! So với số lượng tử kim mà Quy Nguyên tông đào được trong một năm thì chẳng tính là gì. Thế nhưng có số tài sản này, chúng ta cũng không cần chui rúc tại Hoa Phong thành nho nhỏ này nữa!



Đổng Duyên cười nói. Đột nhiên hắn liếc nhìn về phía xa:



- Ấy! Nhìn kìa, có thợ mỏ xuống núi rồi! Có lẽ Lý lão tam cũng sắp xuống!