Cửu Đỉnh Ký

Chương 104 : Giết chóc

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Người dịch: doc co bai troi



Bên cạnh một khe suối trong veo trên Thiết Liên sơn, hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan đang thoải mái uống rượu ăn thịt.



- Phì phì! Thịt cuốn này mùi vị quả thật không tệ!



Điền Đan ném một miếng thịt cuốn vào miệng, nhai hai miếng liền nuốt xuống bụng, sau đó uống một ngụm rượu nồng, luôn mồm hô sảng khoái.



- Hồ Đồng này rất biết cách đối nhân xử thế!



Đằng Thanh Sơn cười nói.



Thân là Bách phu trưởng, ăn uống quả thật tốt hơn nhiều, nhưng cũng không thể ăn được các loại món ăn đặc sắc. Những thứ này đều là do Hồ Đồng kia đặc biệt sai người từ Hoa Phong thành mang đến hiếu kính bọn họ.



- Thời gian đóng giữ ở đây chỉ mới qua được một nửa, vẫn còn hơn một tháng chúng ta mới có thể trở về Giang Ninh quận thành. Nhưng mà ngay sau khi trở về sẽ phải bận rộn tham gia so tài Bách phu trưởng. Mỗi một lĩnh đều phải so tài để chọn ra hai người yếu nhất, chuẩn bị nghênh tiếp tân nhân tuyển chọn vào ngày mười hai tháng sáu.



Điền Đan cười nói:



- Thanh Sơn huynh đệ thì không cần lo lắng rồi!



Hắc Giáp quân tổng cộng có bốn lĩnh nhân mã, mỗi một lĩnh đều phải tuyển ra hai Bách phu trưởng thực lực kém nhất.



- Điền Đan lão ca! Trong đệ nhất lĩnh chúng ta thực lực của huynh cũng xem như lợi hại, số người kém hơn huynh cũng không ít đâu!



Đằng Thanh Sơn đang nói giữa chừng, đột nhiên nhìn về phía xa:



- Này, huynh xem bên kia kìa!



"Hử?" Điền Đan cũng nghi hoặc nhìn lại.



Xuyên qua những cây đại thụ và hoa cỏ xanh um tươi tốt, thấp thoáng nhìn thấy trên con đường núi xa xa có một bóng người.



- Bạch Kỳ?



Điền Đan kinh ngạc thốt lên.



- Hắn xuống núi làm gì? Hôm nay là ngày những thợ mỏ xuống núi… Hắn đường đường là một đô thống, xuống núi để làm gì?



Điền Đan không thể lý giải được.



"Có chút khác thường!" Đằng Thanh Sơn nhướng mày, lập tức quay đầu nhìn Điền Đan cười nói:



- Điền Đan lão ca! Chúng ta theo sau xem một chút không phải là biết ngay sao?



- Được! Đi thôi!



Điền Đan cũng cảm thấy hứng thú.



Hai người cầm lấy binh khí, liền bám theo phía sau.



……



- Đại nhân!



- Đại nhân!



Bạch Kỳ hành tẩu trên sơn đạo. Một số binh vệ lên xuống núi nhìn thấy hắn lập tức cung kính hành lễ.
- Muốn chạy?



Bạch Kỳ cười lớn một tiếng, trường thương trong tay rung lên. Nhị Bàn chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, rực rỡ giống như ánh mặt trời.



"Vù!"



Đổng Duyên vội vàng phóng ra một thanh phi đao, bắn thẳng về hướng Bạch Kỳ.



Bạch Kỳ rung động trường thương, lập tức gạt phi đao bay đi, đồng thời đâm thẳng về phía trước. "Phập!" một tiếng, trường thương trực tiếp đâm vào ngực Nhị Bàn, sau đó nhanh chóng rút ra.



"Phụt!"



Máu tươi bắn ra tung tóe.



Nơi ngực của Nhị Bàn xuất hiện một lỗ thủng lớn kinh người, máu tươi tuôn ra. Nhị Bàn mở to mắt nhìn về phía Đổng Duyên ở xa xa, muốn nói gì đó nhưng ý thức cuối cùng đã biến mất, cả người ngã rầm xuống.



- Nhị Bàn!



Đổng Duyên sắc mặt đại biến.



- Tiểu đệ!



Đại Bàn cũng điên cuồng.



- A Duyên! Các ngươi mau chạy đi!



Trung niên tóc bạc quát lớn, đồng thời trên mặt hắn hiện lên một lớp sương mù màu trắng, tốc độ của trường kiếm trong tay đột nhiên tăng vọt.



- Không! Ta phải báo thù cho tiểu đệ!



Hai mắt Đại Bàn đỏ bừng, giống như đã phát điên.



- Ha ha! Muốn liều mạng?



Bạch Kỳ cười lớn:



- Hôm nay các ngươi một người cũng đừng mong trốn thoát!



Sau khi luyện thành "Triều Dương cửu thương", Bạch Kỳ chưa bao giờ thi triển một cách thống khoái như vậy. Lúc trước khi vừa mới luyện thành đã bị Đằng Thanh Sơn đả kích một trận, điều này khiến cho hắn rất không cam lòng. Còn hiện tại đối mặt với đám người này, hắn ra tay vô cùng sảng khoái.



"Xoẹt!"



Bụng của Đại Bàn bị rạch một thương, máu tươi ứa ra.



"Cheng!" Trung niên tóc bạc ngăn cản một thương, đồng thời một cước đá bay thân thể Đại Bàn.



- A Duyên! Ngươi mang Đại Bàn chạy trước đi!



Trung niên tóc bạc vội vàng nói.



Đổng Duyên nhìn chắm chằm thi thể của Nhị Bàn, toàn thân khẽ run lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Kỳ, hai mắt cũng ẩn ước đỏ bừng, trầm giọng nói:



- Thúc! Thúc mang Đại Bàn chạy đi!



Nói đoạn, cả người hắn bỗng nhiên lao về phía Bạch Kỳ. Đổng Duyên từ lúc bắt đầu chỉ trốn ở phía xa thi triển phi đao, nhưng lúc này hắn lại nhanh chóng tiếp cận.