Cửu Đỉnh Ký

Chương 105 : Trúng độc

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


-Ha ha! Chịu chết đi!



Bạch Kỳ điên cuồng cười lớn. Hắn căn bản không hề để Đổng Duyên vào mắt.



Một kẻ ngay từ đầu chỉ dám trốn ở xa phóng phi đao, có thể có được mấy phần thủ đoạn?



- Đại ca!



Đại Bàn đã bị thương vội vàng hét lên.



- A Duyên! Bình tĩnh đi!



Trung niên tóc bạc cũng nôn nóng. Bọn họ đều biết thực lực của Đổng Duyên là yếu nhất trong bốn người, chỉ vì hắn thông minh và thủ đoạn nên mới thành thủ lĩnh. Nếu bàn về thực lực, bất kể là Đại Bàn hay Nhị Bàn cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.



Đổng Duyên giống như điên cuồng lao đến.



"Ha ha!" Bạch Kỳ hai tay cầm thương, định đâm chết Đổng Duyên.



Đúng lúc này…



Ánh mắt Đổng Duyên thoáng hiện lên thần sắc lạnh lẽo, trong tay áo phải đột nhiên lộ ra một vật dài hình ống màu đen. Hắn đột ngột nhấn vào một cái khe trên ống dài màu đen đó.



"Chíu!"



Vài đạo ảo ảnh từ miệng ống đen bắn ra, tốc độ cực nhanh nghe rợn cả người.



Bạch Kỳ biến sắc: "Không tốt!"



Ám khí vô danh kia quá nhanh, hắn chỉ kịp vung trường thương trong tay lên, mới miễn cường đỡ được một đạo ảo ảnh trong đó.



- Tiểu tặc! Chịu chết đi!



Bạch Kỳ chỉ cảm thấy tay trái và đùi phải đau nhói, nhanh chóng trở nên tê dại. Hắn giận dữ rống lên, muốn giết chết Đổng Duyên kia.



Nhưng Đổng Duyên lại quay người bỏ chạy:



- Không sợ chết thì đuổi theo đi!



Một khi trúng độc, vận động càng mạnh thì khí huyết sẽ lưu thông càng nhanh, tốc độ lan ra của độc cũng sẽ mau hơn. Bạch Kỳ chỉ có thể đứng tại chỗ, căn bản không dám động. Mà Đổng Duyên lại đứng cách đó mười trượng, rõ ràng là không có ý định chạy, ánh mắt đảo qua thi thể của Nhị Bàn, lại nhìn về phía bao tử kim buộc ở chân Lý lão tam.



Trong đó đều là Tử Kim.



- Lại đây! Tới đây ta sẽ giết ngươi!



Bạch Kỳ đột nhiên điểm mạnh vào huyệt vị trên tay trái và đùi phải, đồng thời lập tức xé vải áo, buộc chặt phần vai gần tay tay trái và trên đùi phải, muốn ngăn máu huyết lưu thông.



Trung niên tóc bạc kia lập tức ôm lấy thi thể Nhị Bàn.



- Đô Thống đại nhân!



Một tiếng hô lớn vang lên. Hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan rốt cuộc cũng hiện thân.


Đằng Thanh Sơn cũng lắc đầu.



Đối với độc Đằng Thanh Sơn hoàn toàn không sợ, bởi vì "trọng tâm" tu luyện của hắn chính là khống chế thân thể. Khi còn ở kiếp trước, hắn đã có thể khống chế khí huyết lưu động, khống chế nhịp tim giảm xuống …vv. Còn ở kiếp này, khả năng khống chế thân thể của hắn càng lợi hại hơn. Vô luận là cơ nhục, màng da, đầu khớp xương, lục phủ ngũ tạng …vv, hắn đều có thể khống chế được. Thân thể trong nháy mắt có thể cao lên hoặc thấp đi vài tấc. Thậm chí hắn còn có thể khống chế một khu vực cục bộ, trong thời gian ngắn ngừng lưu chuyển khí huyết.



Độc truyền đi nhờ vào huyết dịch lưu chuyển. Khí huyết không lưu thông, độc đương nhiên cũng không thể truyền khắp toàn thân. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho trung cấp cường giả ở thế giới kiếp trước trở nên đáng sợ. Còn nội kình cao thủ, mặc dù thực lực mạnh nhưng cũng chỉ là nhờ vào nội kình, khả năng khống chế cơ nhục và gân cốt của mình quá kém, không cần phải nói đến khống chế khí huyết lưu thông.



……



Bản thân Đằng Thanh Sơn không sợ, nhưng hắn lại không thể giúp được người khác.



- Đô thống đại nhân! Chất độc này lan ra càng lúc càng nhanh!



Điền Đan vội nói. Mắt thấy vùng màu đen trên chân Bạch Kỳ đang mở rộng, lan đến bắp đùi, hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.



Bạch Kỳ thét lên:



- Có đao không?



- Không có!



- Tôi có chủy thủ!



Một binh vệ bên cạnh la lên.



- Đưa cho ta!



Bạch Kỳ lập tức nhận lấy chủy thủ từ trong tay binh vệ kia, trực tiếp rạch một vết trên đùi. Huyết dịch màu đen lập tức chảy ra.



Chỉ trong chốc lát, Bạch Kỳ lại chửi rủa: "Hoàn toàn tê dại rồi! Đây là độc gì vậy? Cho máu chảy ra hoàn toàn không có một chút tác dụng nào!" Bạch Kỳ cảm giác được rất rõ độc tố đang lan ra không ngừng, một khi kéo dài đến nơi yếu hại, hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.



Mồ hôi lạnh toát ra trán Bạch Kỳ, toàn thân khẽ run lên.



"Xoẹt!"



Hắn xé rách y phục thân trên, chỉ thấy tay trái lúc này cũng biến thành đen sẫm, phồng lên.



"Làm sao bây giờ? Làm sao? Ta không thể chết, không thể chết được!" Bạch Kỳ cuống đến mức toàn thân run lên, mồ hôi lạnh toát ra.



- Đô Thống đại nhân, còn chần chờ sẽ không cứu được đâu!



Điền Đan hét lên.



Bạch Kỳ rùng mình một cái, sau đó nhìn vào bắp đùi và tay trái đen sẫm đã phồng lên. Hắn cắn răng, đột ngột vung chủy thủ lên.



"Phập!""Phập"



Bắp đùi và cánh tay trái đều bị chặt đứt.



Chỉ thấy máu tươi chảy ra từ nơi bị cắt đều là màu đỏ.



"A!" Bạch Kỳ phát ra một tiếng kêu thống khổ.