Cửu Đỉnh Ký

Chương 111 : Về nhà

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Năm trăm quân sĩ Hắc Giáp Quân trùng trùng điệp điệp, chỉnh tề như một tiến bước tại Nghi thành. Sát khí nồng đậm khiến cho những bình dân xung quanh kin sợ không dám liên tiếng. Cả con đường chỉ còn tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên. Thành chủ Nghi Thành dẫn theo một đám binh vệ từ xa nhìn thấy, lập tức bước đến nghênh đón.



- Dừng!



Đỗ Hồng ra lệnh một tiếng.



Toàn bộ Hắc Giáp Quân đều đồng thời dừng lại.



- Xuống ngựa!



Đỗ Hồng quát lớn. Một trận âm thanh giáp sắt va chạm vang lên, toàn bộ năm trăm quân sĩ đều xuống ngựa.



- Ha ha! Các vị rốt cuộc cũng đến rồi!



Thành chủ Nghi Thành "Dương Kha" bước đến nghênh đón.



- Thành chủ!



Bốn vị bách phu trưởng đi đầu tiên cùng chắp tay nói.



- đô thống của các vị đâu?



Dương Kha nghi hoặc hỏi.



Đỗ Hồng hạ giọng nói:



- Thành chủ! đô thống đại nhân tạm thời tách ra với chúng tôi, trở về quê của ngài.



Dương Kha chợt hiểu, liền gật đầu cười:



- Thanh Sơn là người của Nghi Thành. Ừm! Cũng nên về thăm nhà một chuyến. Được rồi! Mọi người chắc cũng đã mệt mỏi, mau chóng dùng cơm rồi nghỉ ngơi thôi! Chiến mã cứ để cho chúng ta trông coi!



- Đa tạ thành chủ!



Năm trăm quân sĩ bắt đầu chia ra, phân đến bốn gian tửu lâu.



- Nghe rồi chứ?



Dương Kha liếc mắt nhìn Lưu Tam bên cạnh một cái:



- Vị Đằng Thanh Sơn kia đã về nhà rồi. Nếu đã không gặp được Đằng Thanh Sơn, ngươi cũng nên thuận tiện giao lưu cùng với mấy bị bách phu trưởng kia đi, đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại đâu!



- Đúng vậy!



Lưu Tam cười đáp lời, có điều đáy lòng cũng có chút thất vọng: "Nghe nói Đằng Thanh Sơn lão đệ đã trở thành đô thống, không ngờ lại không thể gặp được. Lần sau muốn gặp Đằng Thanh Sơn không biết phải chờ đến khi nào!



oOo



Hai người Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ đang thúc ngựa chạy như bay, làm bốc lên những đám bụi mù.



- Thanh Sơn! Đệ xem kia!



Thanh Hổ mừng rỡ chỉ về phía xa.



Đằng Thanh Sơn nhìn về phía xa, nơi đó thấp thoáng có một thôn trang, chính là nơi mà hắn đã sống suốt mười mấy năm qua, Đằng gia trang.



"Rốt cuộc cũng đến rồi!" Đằng Thanh Sơn không kìm được trong lòng vui mừng khôn xiết: "Lúc này mới chưa đầy nửa năm mà ta đã nhớ nhà như vậy!"



Đằng Thanh Sơn có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy hài lòng. Kiếp trước hắn căn bản là không có nhà, mà kiếp này tại Đằng gia trang, hắn có cha mẹ hắn, có muội muội, còn có rất nhiều tộc nhân lo lắng cho hắn.




- Hứ! Ca! Đừng bàn đến chuyện này nữa!



Thanh Vũ hừ một tiếng:



- Một đám đến cầu thân này, đừng nói là so với ca ca, ngay cả biểu ca Đằng Thanh Hổ cũng không bằng được.



Viên Lan ở bên cạnh lắc đầu cười nói:



- Không có cách nào! Thanh Sơn à! Tầm mắt của Thanh Vũ rất cao, không để ý đến một người nào!



- Mẹ! Gấp cái gì! Năm nay con chỉ mới mười bốn tuổi, đợi qua mấy năm nữa thành thân cũng không muộn mà!



Thanh Vũ lập tức phản bác, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn Đằng Thanh Sơn:



- Ca! Huynh đi Giang Ninh quận thành, có thể cho muội đi theo được không. Muội từ nhỏ đến lớn vẫn chưa được đến Giang Ninh quận thành lần nào.



- Hồ đồ!



Đằng Vĩnh Phàm khiển trách.



- Đừng làm phiền ca ca của con!



Viên Lan cũng nói.



Đằng Thanh Sơn trong lòng máy động, liền nói:



- Cha! Mẹ! Kỳ thật Hắc Giáp Quân cũng cho phép mang người nhà đến ở cùng. Đương nhiên với quân sĩ Hắc Giáp Quân bình thường thì điều kiện có chút khắt khe, có điều bách phu trưởng trở lên thì thoải mái. Con bây giờ đã là đô thống, chắc hẳn sẽ có một toà nhà không tệ. Các người có thể đến đó ở cùng với con. Tiểu Vũ cũng có thể đến, sau này mọi người rãnh rỗi cũng có thể tiến vào quận thành dạo chơi!



Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan nhìn nhau, có chút động tâm.



Được sống cùng với nhi tử của mình, đây đúng thật là chuyện tốt.



- A ha! Con muốn đi! Con muốn đi!



Thanh Vũ hưng phấn nhảy lên.



- Cha! Mẹ! Hai người thấy sao?



Đằng Thanh Sơn nhìn về phía cha mẹ mình.



Viên Lan nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm. Làm một người phụ nữ, nên nghe theo ý kiến của nam nhân.



Đằng Vĩnh Phàm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:



- Không được! Thanh Sơn! Chắc con cũng biết ông ngoại con tuổi đã cao, vị trí tộc trưởng sẽ do ta kế thừa. Kỳ thật đây chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là…. ta muốn dạy cho con em trong tộc cách chế tạo binh khí. Cái nghề tổ truyền này trong tộc chỉ còn ta và ông ngoại của con nắmrõ. Ông ngoại còn tuổi đã cao như vậy, chẳng lẽ còn phải đi dạy! Cho nên…



Viên Lan cũng gật đầu.



Đằng Vĩnh Phàm tiếp tục nói:



- Đi quận thành thì ta và mẹ con có thể hưởng phúc, nhưng lại không thể chăm lo cho người trong tộc được. Như vậy đi, con cứ dẫn theo Tiểu Vũ đi cùng. Nó là một đứa con gái, đến địa phương lớn mở mang tầm mắt cũng là việc tốt. Ta và mẹ con ở tại Đằng gia trang này, có nhiều tộc nhân sống cùng như vậy cũng không có việc gì. Sau này nếu như có thời gian, hãy trở về thăm hai người già chúng ta là được rồi!



Phụ thân đã quyết định chủ ý, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể đáp ứng.



- Được rồi! Tiểu Vũ sẽ cùng con đến Quy Nguyên Tông. Nếu lúc nào cha mẹ muốn đi, cũng có thể đến ở cùng một hai tháng rồi về cũng không sao. Khoảng cách giữa quận thành với chỗ chúng ta cũng chỉ hơn ba trăm dặm, cha cứ nhờ người thông báo một tiếng, con sẽ tự mình đến đón!



Đằng Thanh Sơn nói.