Cửu Đỉnh Ký

Chương 112 : Nàng là ai?

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Đằng Thanh Sơn ở lại nhà một canh giờ, sau đó mang theo muội muội Thanh Vũ cùng cưỡi Thanh Tông Đạp Tuyết mã, cùng với Đằng Thanh Hổ, dưới sự đưa tiễn của các tộc nhân rời khỏi Đằng gia trang đi đến Nghi Thành.



Từ Đằng gia trang chạy đến Nghi Thành chưa đầy nửa canh giờ



"Cộp cộp…"



Hai người Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ giảm bớt tốc độ, phía trước đã là cổng thành của Nghi Thành.



- Mau tránh ra! Mau tránh ra!



Những thành vệ vừa nhìn thấy trang phục và chiến mã của hai người Đằng Thanh Sơn, lập tức quát những người xung quanh tránh sang hai bên, sau đó cung kính để cho hai người cưỡi ngựa vào thành.



- Ca!



Thanh Vũ tròn mắt quay đầu lại nhìn tên vệ binh kia:



- Hắc Giáp quân đúng là lợi hại, ngay cả thành vệ cũng không dám thu tiền!



- Thu tiền?



Đằng Thanh Hổ bên cạnh cười nói:



- Thanh Vũ! Cho dù là thành chủ Nghi thành cũng không có tư cách thu tiền của Thanh Sơn, Thanh Sơn hiện tại là đô thống, dựa theo cấp bậc quan chức, thành chủ Nghi thành cũng chỉ ngang hàng với Thanh Sơn mà thôi!



Bất kể là quan phủ hay là Hắc Giáp Quân đều thuộc sự khống chế của Quy Nguyên Tông. Cho nên cấp bậc cũng phân ra cao thấp.



Giang Ninh quận tổng cộng có chín thành lớn, địa vị của chín thành chủ này tương đương với đô thống của Hắc Giáp Quân. Còn quận thủ (1) của thành chính "Giang Ninh quận thành", địa vị so với thống lĩnh của Hắc Giáp quân không sai biệt lắm.



(1) Ngày xưa quan đứng đầu một quận được gọi là "thái thủ", vì vậy đời sau cũng gọi quan tri phủ là "quan thủ".



Có điều, cho dù là đô thống hay thống lĩnh đều thuộc Hắc Giáp Quân, cho nên các thành chủ và quận thủ trong lòng tự nhiên đều cảm thấy thấp hơn một chút.



- Đô thống đại nhân!



Trước cửa tửu lâu đã có một nhóm quân sĩ tụm năm tụm ba trò chuyện, vừa nhìn thấy hai con chiến mã chạy đến, lập tức có quân sĩ hô lên.



- Tiểu Vũ! Xuống ngựa đi!



Sau khi Thanh Tông Đạp Tuyết mã hoàn toàn dừng hẳn, Thanh Vũ mới cẩn thận nhảy xuống. Dù sao Thanh Tông Đạp Tuyết mã này cũng cao hơn tám thước, có chút hơi cao so với nàng.



Đằng Thanh Sơn vừa xuống ngựa, lập tức có quân sĩ chạy đến cầm lấy dây cương.



- Đô thống đại nhân! Thành chủ Nghi Thành vẫn đang đợi ngài tại tửu lâu bên trái!



Có quân sĩ thấp giọng bẩm báo.



Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy thành chủ Nghi thành Dương Kha đang dẫn theo không ít người ra khỏi tửu lâu đi về phía mình. Có lẽ vừa rồi hắn đi trên đường đã bị quân sĩ trong tửu lâu phát hiện báo lại cho vị thành chủ kia.



- Ha ha! Đằng đô thống! Vì đợi ngài mà rượu phải hâm lại ba lần rồi.



Dương Kha tiến đến vừa cười vừa nói:



- Nhưng mà cuối cùng thì cũng gặp được đô thống trẻ tuổi nhất của Hắc giáp quân chúng ta. Đáng tiếc… lúc này đã không còn sớm, nếu không ta nhất định sẽ cùng ngài uống một trận thống khoái!




Gia Cát Thanh trong lòng mừng thầm.



Đằng Thanh Sơn bên cạnh nhìn thấy Gia Cát Thanh và muội muội Thanh Vũ của mình vừa gặp đã rất hợp nhau, trong lòng không khỏi cao hứng, liền nhìn về phía Gia Cát Vân:



- Tiểu Vân! Đây là muội muội Đằng Thanh Vũ của ta. Lần này ta đưa muội ấy từ nhà đến đây. Có điều tại Hắc Giáp quân nữ nhân quá ít, chỉ toàn là nam nhân, cho nên ta nghĩ… có thể nào cho muội ấy gia nhập Quy Nguyên tông, trở thành đệ tử của Quy Nguyên tông hay không?



Dựa theo quy củ của Quy Nguyên Tông, đối với việc thu nhận đệ tử bên ngoài, bình thường đều phải dưới mười tuổi.



- Chuyện này không thành vấn đề!



Gia Cát Vân sảng khoái nói:



- Thanh Vũ là muội muội của huynh, mà huynh lại là đô thống của Hắc Giáp Quân chúng ta, cũng xem như là người nhà của Quy Nguyên Tông. Chút chuyện nhỏ này thì có là gì!



Đằng Thanh Vũ cũng mừng rỡ.



Đằng Thanh Sơn cũng vừa nói chuyện này với muội muội của mình vào tối qua. Dù sao tại Quy Nguyên tông cũng không có việc gì làm, không bằng học tập nội kình bí tịch. Nhưng "Mãng Ngưu Đại Lực quyết" thì lại không thích hợp cho nữ nhân học. Mà muội muội Thanh Vũ trong lòng cũng muốn học, đương nhiên là không phản đối đề nghị của Đằng Thanh Sơn.



- Tiểu Vũ!



Gia Cát Thanh cũng nói:



- Chuyện này chỉ cần ta nói một tiếng là được, không cần đến Thanh Sơn đại ca ra mặt đâu!



Gia Cát Thanh chính là con gái của tông chủ, một chút chuyện nhỏ này thì có là gì.



"Ừm!" Thanh Vũ mững rỡ liên tục gật đầu:



- Cảm ơn cô, Tiểu Thanh!



Đằng Thanh Sơn nhìn hai nữ hài tử này. Mới gặp nhau chưa được bao lâu đã xưng hô thân mật "Tiểu Vũ, Tiểu Thanh", đúng là nam nữ có nhiều cái khác nhau.



- Tiểu Vũ! Cô tới Quy Nguyên tông của ta, còn chưa được đi tham quan phải không?



Gia Cát Thanh nói:



- Ta dẫn cô đến Long Cương chơi, còn có đê sông dài mười dặm, có thể ngồi thuyền du ngoạn. Đến buổi tối thì còn nhiều thứ hấp dẫn nữa!



- Hay quá!



Thanh Vũ liên tục gật đầu:



- Ca ca căn bản không có thời gian đưa ta đi chơi!



Gia Cát Thanh quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:



- Thanh Sơn đại ca! Muội dẫn Tiểu Vũ ra ngoài dạo chơi trước nhé!



- Được, được!



Đằng Thanh Sơn vui vẻ đồng ý. Gia Cát Thanh từ nhỏ lớn lên tại Quy Nguyên Tông, Thanh Vũ ở cùng với nàng nhất định rất nhanh sẽ quen được một đám bằng hữu, mình cũng không cần quá lao tâm.