Cửu Đỉnh Ký
Chương 115 : Huyết Thạch pha
Ngày đăng: 19:18 20/04/20
-Người của chúng ta thấy rất rõ, quân sĩ Hắc Giáp quân tổng cộng có hai mươi ba người!
Hám tử một mắt đáp ngay.
Đại đương gia sờ sờ cái đầu trọc của mình, mắt nheo lại, dần dần nở một nụ cười:
- Chỉ có hai mươi ba tên thôi à? Hừ hừ… Huynh đệ chúng ta một người nhổ một bãi nướt bọt cũng đủ để dìm chết cả đám chúng nó rồi! Nhưng mà, có thể mời được Hắc Giáp quân thì xem ra đây thật sự là một vụ lớn. Được rồi! Kể lại tình huống thương đội đó, nói đến kỹ một chút xem nào.
Hán tử gầy gò một mắt cười khẩy nói:
- Đại đương gia! Thương đội này ngoại trừ được người của Hắc Giáp quân bảo vệ, họ còn mời những hộ vệ khác nữa, đại khái có khoảng bảy tám mươi tên gì đó. Về phần hàng hóa… tổng cộng có mười xe, đầy ăm ắp, mỗi xe đều chất đầy rương. Đồng thời còn có hai xe ngựa, bên trong hẳn là tên phú thương da mỏng mỡ dày và và đám đàn bà.
Đại đương gia trầm mặc.
Hán tử gầy gò biết, Đại đương gia nhìn có vẻ như thô lỗ, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, bây giờ hiển nhiên là đang suy nghĩ làm cách nào đối phó được với thương đội đó.
Hồi lâu sau…
- Bảy tám mươi tên hộ vệ thì giải quyết dễ dàng thôi! Các huynh đệ của ta điều khiển năm trăm cung tiễn thủ, chỉ hai đợt cung tiễn là có thể tiêu diệt những hộ vệ này!
Đại đương gia nhíu mày nói.
- Nhưng cái phiền toái là hai mươi ba tên Hắc Giáp quân kia! Cả người lẫn ngựa đều mang trọng giáp, đao kiếm khó có thể làm chúng bị thương. Muốn giết chết bọn chúng, tổn thất của huynh đệ chúng ta tuyệt đối cũng không ít đâu!
- Cho dù chúng có lợi hại tới đâu, chỉ hai mươi ba tên thì làm ăn gì được?
Hán tử gầy gò một mắt nói.
Đại đương gia khinh thường liếc mắt nhìn hắn:
- Ta đương nhiên là biết! Có nhiều biện pháp giết chúng, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, một khi muốn tiêu diệt người của Hắc Giáp quân thì phải giết sạch toàn bộ, không thể để cho một con cá nào lọt lưới. Một khi để lọt một tên, chúng sẽ biết dung mạo chúng ta, sau đó tra ra thân phận chúng ta, đợi đến khi đại quân của Hắc Giáp quân đến báo thù thì rất nguy hiểm.
Toàn bộ giết sạch, Quy Nguyên Tông ở ngoài ngàn dặm rất khó tra ra ai là hung thủ, những nếu để cho có cá lọt lưới, vậy thì rất phiền toái lắm…
- Ngựa của Hắc Giáp quân đều là ngựa tốt! Ngươi có nhìn thấy màu sắc của những con ngựa đó không?
Đại đương gia dò hỏi.
Mặc dù chiến mã bọc kín trọng giáp, nhưng cũng không có khả năng che kín toàn bộ. Chẳng hạn như tai ngựa, chân ngựa hoặc đuôi ngựa, những nơi này đều có thể nhìn ra màu sắc của ngựa.
Hán tử một mắt hơi xấu hổ, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nói:
- À! Có rồi, ta nhớ rồi! Có hai con ngựa có móng màu trắng. Đúng, đệ nhớ rõ mà!
- Là Thanh Tông Đạp Tuyết mã!
Đại đương gia gật đầu nói:
- Đó là chiến mã đặc trưng của bách phu trưởng Hắc Giáp quân. Xem ra lần này ít nhất có hai bách phu trưởng, không biết có sĩ quan cấp bậc đô thống hay không?
"Hử?" Tai của Đằng Thanh Sơn khẽ động.
Vô luận là thân thể, gân cốt, lục phủ ngũ tạng hay giác quan linh mẫn...vv, tất cả Đằng Thanh Sơn đều đạt tới đỉnh cao của con người. Ba ngàn mã tặc tụ tập dưới Huyết Thạch pha, cho dù có yên lặng đến đâu thì vẫn phát ra không ít tiếng động.
"Có người! Hơn nữa còn rất nhiều người!" Lỗ tai Đằng Thanh Sơn đã phát hiện ra.
- Dừng!
Đằng Thanh Sơn vung tay, cả đội xe đều dừng lại.
- Thanh Sơn huynh đệ, có chuyện gì vậy?
Chu Sùng Thạch đi tới. Khoảng cách một dặm, ba ngàn người lại không ai lên tiếng, người bình thường làm sao có thể nghe được thanh âm?
- Chu huynh! Dưới Huyết Thạch pha quả thật có mã tặc ẩn nấp, hơn nữa còn có rất nhiều. Ta không thể xác định số lượng, nhưng… vì an toàn, chúng ta nên đi đường vòng thì hơn!
Đằng Thanh Sơn nói.
- Đường vòng?
Chu Sùng Thạch nhướng mày.
Muốn đi đường vòng, vậy thì phải đi thêm đến hơn ba trăm dặm, như vậy thì phải mất thêm gần ba ngày.
- Nhiều mã tặc lắm! Cho dù chúng tôi có giết được chúng cũng không thể bảo vệ cho các người được!
Đằng Thanh Sơn nói. Lúc này căn bản không cần phái người đi dò xét, bởi vì… khoảng cách chỉ có một dặm. Bây giờ quay đầu đi, đối phương có lẽ còn chưa kịp phát hiện, nhưng nếu phái người đi dò xét, đối phương nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của mình.
Chu Sùng Thạch quay đầu lại nhìn đội xe, gật gật đầu:
- Được thôi, chúng ta đi đường vòng!
Chu Sùng Thạch vừa ra lệnh, tất cả mọi người trong đội xe đều nghe theo, quay đầu vòng sang đường khác.
Có điều…
Đội ngũ mã tặc sớm đã tập trung vào đám Đằng Thanh Sơn, giữa đường đều có không ít người giám thị, khi vừa quay đầu là đã bị phát hiện ngay.
"Vèo!"
Một mũi tên lệnh bay thẳng lên không.
- Ha ha! Các vị, lưu lại đây thôi!
Một tiếng cười lớn từ xa xa truyền đến, giống như tiếng sấm giữa trời quang. Chỉ thấy dưới Huyết Thạch pha xuất hiện nhân mã dày đặc trùng trùng điệp điệp.
- Các ngươi đừng mong chạy thoát! Cách đây mười dặm cũng có hai ngàn huynh đệ chúng ta đang chờ, các ngươi không có đường nào thoát đâu!