Cửu Đỉnh Ký

Chương 116 : Thiên quân vạn mã

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


-Đừng nghe đám mã tặc này đe dọa, mọi người mau chóng cắt đuôi chúng!



Chu Sùng Thạch hô lên.



Nhất thời cả đám mã phu đều giật cương, thúc ngưa tăng tốc.



Xe hàng lắc lư, may mắn là những chiếc rương đã sớm được buộc chặt cố định bằng những sợi dây thừng lớn vào. Bất kể là xe hàng hay xe ngựa đều lao nhanh như bay. Đây là lúc chạy trốn, không ai dám chần chờ. Quân sĩ Hắc Giáp quân thì đi cuối cùng bọc hậu, ngăn cản mã tặc truy kích.



- Ngoài mười dặm có hai ngàn mã tặc thật sao?



Đỗ Hồng hít một hơi:



- Thanh Sơn…



- Thật hay giả cũng khó nói lắm!



Đằng Thanh Sơn nhìn tốc độ của xe hàng và xe ngựa, thầm thở dài.



Khiến cho Đằng Thanh Sơn cảm thấy bất lực là xe hàng dù có chạy liều mạng thì tốc độ vẫn rất chậm. Nếu như nơi này chỉ có người của Hắc Giáp quân thì họ đã sớm vung roi quất ngựa chạy xa rồi. Có xe hàng ở đây nên rất phiền toái.



- Ha ha! Các ngươi không tin à? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Được! Ta bây giờ cũng từ từ đuổi theo các ngươi, để cho các ngươi nhìn thấy là thật hay giả!



Giọng nói ồm ồm vang vọng khắp thiên địa. Có thể truyền thanh âm xa như vậy, người kia tuyệt đối là một cao thủ có nội kình hùng hậu không thể nghi ngờ.



Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.



Đích thực, đám mã tặc lại chầm chậm chạy theo. Với tốc độ đáng thương của xe hàng, đám mã tặc này nếu muốn truy theo thì có thể đuổi kịp rất nhanh.



- Xem ra thật sự là có mai phục rồi!



Đằng Thanh Sơn nhíu mày.



- Lần này thì phiền toái rồi!



Đỗ Hồng cũng bắt đầu lo lắng.



……



"Hừ! Giết các ngươi mà chết càng ít huynh đệ thì càng tốt!" Đại đương gia cưỡi chiến mã từ từ chạy theo phía sau. Lần hắn hắn suất lĩnh ba ngàn huynh đệ, trong đó chỉ có một ngàn mã tặc là có chiến mã. Mà hiện tại bởi vì chỉ cần thong thả đuổi theo, cho nên hai ngàn mã tặc còn lại đều được hưởng lợi. Điều này khiến cho hai ngàn mã tặc vẫn có thể đuổi theo.



"Đợi hai bên vây lại, bọn chúng có chắp cánh cũng không thoát!" Đại đương gia càng cười đắc ý.



……



Đội xe điên cuồng chạy. Nhưng chỉ một lát sau, mọi người đều biến sắc.



"Ầm ầm…"



Mặt đất kịch liệt rung lên, từ phía trước truyền đến.



- Quả thật có mai phục, hơn nữa còn có rất nhiều người!



Chu Sùng Thạch nhìn về phía xa xa, ở đó có những cái bóng dày đặc đang nhanh chóng lao đến gần. Cách xa như vậy mà vẫn cảm thấy mặt đất rung lên, có thể tưởng tượng được số lượng mã tặc đông kinh người như thế nào.



Chu Sùng Thạch nhìn về phía trước, rồi lại quay đầu nhìn phía sau.



Phía sau, vị Đại đương gia kia đang chỉ huy đại quân đi theo rất nhàn nhã.



"Mã tặc ở Từ Dương quận không ngờ lại dám động đến hàng hóa do Hắc Giáp quân bảo vệ!" Chu Sùng Thạch thầm hận. Lô hàng hóa này của hắn vô cùng quan trọng. Hắn suy nghĩ rất lâu mới quất định mời người của Hắc Giáp quân đi theo.



Theo như hắn thấy… những đám mã tặc nhỏ yếu nhất định sẽ bị Hắc Giáp quân đồ sát. Còn những đám mã tặc cường đại, hẳn là phải biết đại danh của Hắc Giáp quân.



Nên biết, một khi động đến hàng hóa do Hắc Giáp quân bảo vệ, vậy thì sẽ gặp phải sự trả thù của Hắc Giáp quân. Chu Sùng Thạch cho rằng mã tặc cường đại hẳn là sẽ cố kỵ không dám ra tay.



Thế nhưng…



Chu Sùng Thạch đã quên!



Mã tặc chính là đám người chuyên lấy đầu giắt ở thắt lưng, tên nào cũng dám mạo hiểm. Có lẽ trong số mã tặc cường đại cũng có những đội cố kỵ Hắc Giáp quân, không dám ra tay. Thế nhưng… quận Từ Dương là một trong hai quận loạn nhất trong mười ba quận thuộc Dương châu, thế lực mã tặc cũng là mạnh nhất, việc xuất hiện một đội mã tặc điên cuồng cũng là chuyện bình thường thôi.
Ba cây phi đao bắn trúng vào bốn gã mã tặc tinh anh, có một phi đao đồng thời xuyên qua hai người. Trong mắt những tên mã tặc này tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhưng chúng đã chết rồi.



Đằng Thanh Sơn đạp lên đầu một mã tặc, cả người như cuồng phong lao vào tên Đại đương gia.



- Chết đi!



Trường đao trong tay Đại đương gia bổ thẳng về phía Đằng Thanh Sơn đang ở giữa không trung.



"Hừ!" Đằng Thanh Sơn rung mạnh trường thương trong tay. Trường thương như một phong hỏa luân (bánh xe phong hỏa, pháp khí của Na Tra trong Phong Thần đấy ^^), đánh bay hơn mười tên mã tặc trong phạm vi hai trượng, trong đó có cả Đại đương gia.



Lúc tên Đại đương gia bị đánh bay bi, hắn vẫn không dám tin: "Ta… ta cũng là một cao thủ hậu thiên đỉnh phong, vây mà tên này, tên này…"



Hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ) của hắn đã bị chấn rách, té phịch xuống đất, trong lòng vẫn còn không dám tin.



"Vù!"



Thân thể Đằng Thanh Sơn lay động, giống như ảo ảnh.



Đằng Thanh Sơn vươn một tay chụp lấy yết hầu Đại đương gia, nhấc cả người hắn lên.



- Dừng tay!



Đằng Thanh Sơn quát lớn, vang vọng cả thiên địa, ánh mắt lạnh lùng quét qua chung quanh. Mấy tên mã tặc hoàn toàn bị chấn nhiếp đến ngây người. Ngay cả quân sĩ Hắc Giáp quân, hộ vệ đội xe và đám người Chu Sùng Thạch cũng khiếp sợ nhìn cảnh này.



Tất cả mã tặc đều dừng lại, ngây ngốc nhìn cảnh này.



Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Đại đương gia đang bị nhấc lên, lạnh lùng nói:



- Ta nói rồi, người của ngươi căn bản không cản được ta!



- A, ta…



Đại đương gia muốn lên tiếng, nhưng yết hầu bị nắm chặt lại không nói được.



Đây là một ví dụ rất rõ về việc lấy đầu tướng soái giữa thiên quân vạn mã trong lịch sử ở thế giới kiếp trước của Đằng Thanh Sơn.



Hôm nay Đằng Thanh Sơn thi triển thủ đoạn này. Với thương phát của hắn hiện tại, đám mã tặc này đến cả ngăn cản cước bộ cũng không làm được, nhưng vì bảo vệ bọn người Chu Sùng Thạch… hắn mới quyết định dùng thủ đoạn lôi đình, trước hết bắt sống tướng địch.



Cầm tặc trước tiên phải cầm vương!



"Hừ!"



Đằng Thanh Sơn ném Đại đương gia sang bên cạnh. Tên Đại đương gia kia lùi lại liên tục hai ba bước mới đứng vững.



Đại đương gia hoảng sợ nhìn Đằng Thanh Sơn. Hắn không rõ… vì sao chênh lệch giữa hắn và đối phương lớn đến như vậy. Chẳng lẽ cao thủ Quy Nguyên Tông đều lợi hại như vậy cả sao?



- Đô thống đại nhân! Đô thống đại nhân!



Đại đương gia khọt khẹt yết hầu, vội vàng:



- Là chúng tôi không biết tự lượng sức mình! Tôi sẽ lập tức bảo người của tôi rút đi, tuyệt đối không dám ngăn cản đô thống đại nhân!



Bất kể là thương pháp hay là thủ đoạn dùng phi đao trong nháy mắt giết chết bốn gã tinh anh của Đằng Thanh Sơn đều khiến cho hắn sợ hãi.



- Đúng vậy! Chúng tôi rút lui, bây giờ sẽ đi ngay!



Bọn người Nhị đương gia cách đó không xa cũng hoảng sợ.



- Tất cả tránh ra, để cho đô thống đại nhân đi!



Đại đương gia quát.



Nhất thời đám mã tặc lập tức tránh ra một con đường lớn.



Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Đại đương gia, ánh mắt lạnh lẽo:



- Hử! Như vậy thôi à, để chúng ta đi sao? Cướp hàng hóa do Hắc Giáp quân chúng ta bảo vệ… đây là tử tội! Ngươi nghĩ chỉ như vậy là xong sao?