Cửu Đỉnh Ký

Chương 117 : Áo lót kim tàm ti

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Tháng sáu hè nóng bức, mặt trời buổi sáng đã có phần gay gắt.



Bị Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm, tên Đại đương gia đổ mồ hôi hột đầy trán. Cái này tuyệt không phải là vì thời tiết quá nóng, mà là vì hắn quá hoảng sợ. Trải qua lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, Đại đương gia đã hiểu rõ ràng sự đáng sợ của thống lĩnh Hắc Giáp quân trước mắt:



- Đô thống đại nhân… ngài… ngài muốn gì xin cứ nói?



Đằng Thanh Sơn giơ một tay lên, năm ngón tay xòe ra.



- Năm… năm vạn lượng bạc?



Đại đương gia lắp bắp nói.



- Năm vạn lượng bạc? Ngươi xem thường cái mạng của mình quá đấy!



Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vẫn không rời khỏi hắn, lạnh lùng nói.



- Năm mươi vạn lượng bạc! Bây giờ hãy lấy ra năm mươi vạn lượng bạc, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Bằng không…



Đằng Thanh Sơn nhấc mũi thương Luân Hồi thương lên, chĩa vào mặt Đại đương gia.



Bị mũi thương chĩa thẳng vào, Đại đương gia chỉ cảm thấy một luồng hàn ý lạnh lẽo chạy khắp người.



- Đô thống đại nhân! Năm mươi vạn lượng bạc, ta… đi lấy.. đi lấy ngay!



Đại đương gia vội vàng nói.



Năm mươi vạn lượng là một số tiền lớn, nhưng Đại đương gia lại không dám chần chờ một chút nào.



Đằng Thanh Sơn ép hắn đối phương nộp số tiền này, tuyệt không phải là để dọa nạt: "Vừa mới tiến vào Từ Dương quận không bao lâu đã gặp phải một bang mã tặc cường đại như vậy! Từ Dương quận rộng lớn giàu có, muốn ra khỏi địa giới tối thiểu còn phải cần thêm hơn sáu bảy ngày nữa. Nếu hôm nay không trừng phạt tên khốn khiếp này, một khi truyền ra ngoài, phỏng chừng những đám mã tặc khác cũng sẽ ôm ý niệm may rủi, cho dù cướp bóc không thành cũng sẽ không bị trừng phạt!"



Nhất định phải trừng phạt!



Không trừng phạt thì không đủ chấn nhiếp những mã tặc khác! Phải khiến cho chúng phải sợ hãi mới được!



- Nhưng mà đô thống đại nhân! Bây giờ tôi cũng không có nhiều bạc như vậy. Tôi ra ngoài không có khả năng mang theo mình nhiều bạc như vậy. Hay là ngài chờ một lát, tôi sẽ lập tức tự mình trở về đem bạc tới đây!



Lúc này Đại đương gia nói chuyện với giọng rất nhỏ, chỉ sợ làm cho Đằng Thanh Sơn mất hứng.



"Hử?" Đằng Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng:



- Ngươi còn muốn chạy?



Đại đương gia trong lòng run lên, liền nói:



- Không, không! Tôi sẽ bảo nhị đệ ta về lấy!



- Đừng nói nhảm nữa!



Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:



- Ta không có thời gian chờ ngươi đi lấy bạc. Người của ngươi đi đi về về, ai biết phải mất bao lâu? Ta hạn cho ngươi trong thời gian một chén trà lấy ra năm mươi vạn lượng bạc! Nếu như thiếu mười vạn lượng, ta sẽ chặt hai cánh tay của ngươi. Thiếu hai mươi vạn lượng, tasẽ chặt hai tay và hai chân! Thiếu ba mươi vạn lượng bạc… ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời lặn sau núi hôm nay nữa đâu!




- Không có hả? Vậy thì chặt hai cánh tay của ngươi, coi như để cho ngươi nhớ đời!



Đằng Thanh Sơn nói xong liền làm như muốn huy động Luân Hồi thương. Đầu thương có hình mũi tên, hai bên có hai lưỡi sắc, có thể dễ dàng cắt đứt một cánh tay.



- Không, không!



Đại đương gia vội vàng hô lên:



- Tôi còn có!



Dứt lời Đại đương gia liền cởi áo ngoài ra. Chỉ thấy trên người hắn còn mặc một bộ áo lót màu vàng kim. Hắn luyến tiếc cởi bộ áo lót này ra bỏ trên mặt đất, sau đó nói:



- Đô thống đại nhân! Áo lót này của ta hoàn toàn làm bằng tơ kim tằm ở nam hoang. Tơ tằm này còn quý hơn cả tử kim. Áo lót mặc vào người, đông thì ấm hạ thì mát, hơn nữa lực phòng ngự còn có thể so với trọng giáp. Áo lót kim tàm ti này căn bản không mua được.



Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên, đưa tay nhặt lấy bộ áo lót này. Bộ áo này rất nhẹ. Huyền thiết nội giáp của mình nặng đến mấy chục cân, còn áo lót kim tàm ti này có lẽ chỉ khoảng một cân mà thôi.



Đúng là bảo bối tốt!



Đối với những võ giả chỉ có lực lượng thân thể đạt khoảng ngàn cân, mặc trọng giáp trên người quả thật rất khó chịu. Do đó áo kim tàm ti này tuyệt đối là bảo vật mà võ giả nào cũng thèm muốn. Giá trị của nó tuyệt đối cao hơn Ẩm Huyết Đao nhiều. Đương nhiên đối với loại quái vật như Đằng Thanh Sơn thì mặc huyền thiết nội giáp nặng mấy chục cân và mặc áo lót kim tàm ti nặng một cân cũng chẳng khác nhau là mấy.



Đại đương gia vốn không muốn đem bảo bối này ra. Dù sao thì tiền tài cũng dễ kiếm, nhưng bảo bối thì lại rất khó mua.



- Coi như ngươi gom góp đủ rồi, ta tha mạng cho ngươi.



Đằng Thanh Sơn ltrực tiếp cất hết kim phiếu, ngân phiếu, cảnh ngọc phật trên mặt đất vào trong người, những thứ khác thì đều trên tay.



- Đô thống đại nhân! Áo kim tàm ti của tôi ít nhất cũng có giá hai mươi vạn lượng bạc, hay là, thanh Ẩm Huyết đao…



Tên Đại đương gia mới nói được một nửa, Đằng Thanh Sơn liền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, khiến cho hắn bị dọa không dám lên tiếng nữa.



Đằng Thanh Sơn cầm lấy hai thanh trường đao, một cây cung thiên niên hàn thiết và áo kim tàm ti. Trong người còn có kim phiếu và ngân phiếu giá trị hơn mười vạn lượng, cùng với một khối cảnh ngọc phật. Lập tức đi về phía đoàn xe của mình, đồng thời lạnh lùng quát:



- Còn không bảo người của ngươi tránh đường cho xe ta qua!



- Mau! Tránh ra cho ta! Tránh ra!



Đại đương gia vội vàng hô lên.



Bên phía đoàn xe, tất cả đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn với ánh mắt kính nể.



Trên thế giới này, cường giả như vậy sẽ được tôn trọng.



- Thanh Sơn huynh đệ!



Chu Sùng Thạch gật đầu cười với Đằng Thanh Sơn, sau đó nhìn chung quanh, rồi lập tức phân phó:



- Thu lá chắn lại! Nhanh lên! Mọi người lên ngựa xuất phát!



Vừa được lệnh, nhất thời cả đoàn xe lại tiếp tục trùng trùng xuất phát.