Cửu Đỉnh Ký
Chương 143 : Nghiệt súc
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Ục...
Hồ dung nham phát ra khí lưu với hơi nóng kinh người, cũng không ngăn cản được sự hưng phấn kích động của đám vũ giả chung quanh chút nào. Họ đều muốn nhìn xem Đằng Thanh Sơn đánh với yêu thú kia như thế nào!
- Vù!
Một đạo ảo ảnh bay từ bờ hồ dung nham bắn về phía tảng đá lớn giữa hồ dung nham cực nhanh, lục thức của Đằng Thanh Sơn vô cùng nhạy cảm, nhanh chóng phát hiện ra:
- Hả? Là lão giả tóc bạc! Hắn vẫn còn dám tới à!
Trong số năm đại cao thủ bị Xích Lân thú hất văng đi thì một người chết, một người tàn phế. Hắc trưởng lão cũng đang lâm vào trạng thái hoảng sợ.
Chỉ có lão giả tóc bạc gọi là Vương Vẫn này vẫn tiếp tục bay tới!
- Một vũ giả hậu thiên, cũng không làm nên chuyện gì!
Đằng Thanh Sơn vừa rơi xuống đất liền lao về phía Hắc Hỏa linh quả.
Đầu con Xích Lân thú to áp vào tảng đá lớn hắc sắc, đồng tử đỏ đậm nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, đột nhiên trong đồng tử lóe lên tia nhìn chế diễu. Giữa cái miệng đầy răng trắng ởn của Xích Lân thú, một luồng ảo ảnh màu đỏ thật dài chợt thoát ra, như một tia chớp, trong nháy mắt phóng tới chỗ Hắc Hỏa linh quả!
Chỉ một giây thôi…Hắc Hỏa linh quả đã biến mất, chỉ còn lại có linh căn trong suốt, cắm rễ vào tảng đá lớn hắc sắc.
- Nghiệt súc!!!
Lão giả tóc bạc Vương Vẫn đang bay giữa không trung gầm lên một tiếng.
- Muốn chết!
Đằng Thanh Sơn sắc mặt khó coi, quát lớn một tiếng. Luân Hồi thương trong tay, nháy mắt hóa thành một tia chớp, đâm thẳng vào đầu của con Xích Lân thú trong hồ dung nham.
- Hống...
Con Xích Lân thú phát ra một tiếng kêu đắc ý, lập tức nhanh chóng chìm vào trong dòng dung nham.
Phốc!
Luân Hồi thương đâm trúng vào dung nham, rồi thu hồi lại ngay.
- Xích Lân thú này cố ý!
Đằng Thanh Sơn hơi bực mình nghĩ.
- Nó lúc trước đánh bay năm người chúng ta, hoàn toàn có đủ thời gian ăn Hắc Hỏa linh quả. Nhưng nó không làm như vậy! Nó cố ý chờ ta tới, để ta cảm giác có hy vọng tìm được Hắc Hỏa linh quả, sau đó đột nhiên ăn mất! Đầu lưỡi Xích Lân thú, trông y hệt như một con độc xà, có tốc độ cực nhanh. Phóng ra, cuốn một cái, Hắc Hỏa linh quả đã biến mất. Đằng Thanh Sơn căn bản không hề kịp phản ứng.
- Tất cả những việc này rõ ràng đều nằm trong sự khống chế của Xích Lân thú. Hừ! Xem ra, lần trước ta làm thương tổn nó, nó vẫn còn nhớ mãi không quên.
Đằng Thanh Sơn cũng nhận ra Xích Lân thú có trí tuệ không thua nhân loại,
Tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả lần này, ai ngờ cuối cùng lại bị Xích Lân thú đoạt mất.
Kỳ thật cũng phải nói là Xích Lân thú có vận khí tốt. Hắc Hỏa linh quả vừa vặn sinh trưởng ở giữa hồ dung nham, như vậy nó mới có thể ẩn núp ở đó. Nếu không, trong vòng vây bao nhiêu vũ giả như vậy, chỉ sợ hơn mười vũ giả nhất lưu liên thủ là có thể ngăn chặn được con Xích Lân thú này rồi. Dù sao, nó còn chưa chính thức lột xác.
Lần này, tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả không có ai thắng lợi. Trán Ký Hồng chảy đầy mồ hôi to như hột đậu nành, cố chịu nỗi đau cụt tay, quát:
- Được rồi! Hắc Hỏa linh quả đã bị Xích Lân thú ăn, chúng ta về trước đi. Vẫn còn lân giáp cũ của Xích Lân thú lột ra... Sau này xem thử vận khí như thế nào mới biết.
- Thống lĩnh đại nhân, Thanh Sơn hắn... - Đằng Thanh Hổ lo lắng.
Ký Hồng liếc mắt nhìn hắn, cố cười:
- Thương pháp của Thanh Sơn, có thể phòng ngự rất mạnh. Tên Vương Vẫn mặc dù thâm tàng bất lộ, nhưng muốn đánh bại được Thanh Sơn, cũng không phải dễ dàng đâu. Hơn nữa, chúng ta ở đây cũng không ai có thể là đối thủ của Vương Vẫn.
Lúc này, nhân mã khắp nơi cũng đều nhất nhất rời đi, thỉnh thoảng cũng có người gọi an ủi Ký Hồng.
- Sư bá tổ!
Quan Lục đột nhiên nói.
- Hả?
Ký Hồng nhìn cô.
- Ta mang theo ba mươi Hắc Giáp quân tinh anh, đi giúp Đằng Thanh Sơn.
Quan Lục nói.
Ký Hồng suy nghĩ một chút. Quan Lục thực lực không tệ, còn Hắc Giáp quân sở trường đánh theo đội ngũ. Ba mươi tinh anh liên thủ đích xác có thể uy hiếp được Vương Vẫn, liền gật đầu nói:
- Ừm, cũng tốt! Nhưng Quan Lục… ngươi phải hết sức cẩn thận. Ba mươi tinh anh của Hắc Giáp quân, ngàn vạn lần không được để cho họ phân tán ra.
Quan Lục gật đầu.
- Muốn đi thì đi mau đi.
Ký Hồng quát.
- Theo ta!
Quan Lục hạ lệnh, rồi lập tức mang theo ba mươi tinh anh, lao về phía hướng thông đạo.
Ký Hồng nhìn cánh tay cụt của mình, rồi nhìn thoáng qua hồ dung nham. Nếu không có Đằng Thanh Sơn, hôm nay, hắn đã chết. Ký Hồng thầm thở dài:
- Đứt mất cánh tay phải, nguyên khí đại thương. Ta cũng đã già rồi, thực lực nhất định phải lùi lại! Chà, vị trí thống lĩnh, ta cũng nên nhường lại thôi! Ừm... Thống lĩnh mới, để cho ai kế nhiệm nhỉ? Đằng Thanh Sơn? Hắn có ân cứu mạng với ta. Chỉ là, lý lịch hắn quá ít. Lại ở trong Hắc Giáp quân một thời gian quá ngắn! Chỉ sợ, các trưởng lão Quy Nguyên Tông khó mà tín nhiệm Đằng Thanh Sơn.