Cửu Đỉnh Ký
Chương 146 : Đại phát tài
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Mũi Luân Hồi thương như một mũi khoan xoay tròn, vô cùng dễ dàng liên tiếp đâm vào bàn tay màu xám. Rồi sau đó tốc độ giảm xuống một chút, đâm xuyên vào ngực Tư Mã Khánh, ngay vị trí trái tim! Vầng sáng màu xám bề ngoài thân thể của Tư Mã Khánh dần dần tản đi.
- Vù!
Đằng Thanh Sơn ánh mắt sắc như dao, trong nháy mắt nắm chắc cán thương Luân Hồi bạt một cú cuối cùng!
- Vèo!
Một dòng máu tươi bắn ra, Tư Mã Khánh trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, trong đôi mắt có pha vẻ hoảng sợ oán độc không cam lòng... Rất phức tạp.
- Ta… ta chết trong tay một thanh niên mười bảy tuổi à?
Tư Mã Khánh cảm giác thấy sinh cơ tiêu tán nhanh chóng. Nhưng đầu óc vẫn còn hoạt động tự hỏi. Ánh mắt hắn dần dần ảm đạm, nhưng vẫn dán vào thân ảnh sát thần lạnh lùng phía trên,
- Tư Mã Khánh ta lang bạt cả đời, đến cả Ngụy Vu Nhai cũng không giết được. Việc tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả, ta chỉ là tới đùa một chút cho vui. Ai có thể nghĩ, ta lại thua vào tay một thanh niên mười bảy tuổi! Đúng, lần này, ta thua vì tự đại. Đối mặt với bất kỳ một tiên thiên cường giả nào, ta đều lặng lẽ tập kích, đánh trộm không thành là bỏ chạy. Đối mặt với một thanh niên mười bảy tuổi, ta trở nên tự đại. Chỉ tự đại một lần, ta... Quỷ Hồ Tư Mã Khánh mãi mãi không còn được cơ hội sửa sai nữa!
Ánh mắt Tư Mã Khánh hoàn toàn ảm đạm, ý thức cũng mơ hồ dần.
Đằng Thanh Sơn rút trường thương ra xong, lại vung cước dẫm nát thi thể Tư Mã Khánh, rồi từ từ hạ tốc độ. Thi thể Tư Mã Khánh nhanh chóng rơi xuống!
Bồng!
Thi thể lão đập mạnh vào nền đất, máu bắn ra bốn phía.
- Bùng!
Đằng Thanh Sơn rơi xuống đất, cũng phát ra tiếng ầm ầm.
- Đại khái độ cao một trăm mét. Nếu rơi tự do xuống, thuần túy dựa vào thân thể, có thể chịu đựng được. - Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.
- Nếu ta sử dụng nội kình, giảm bớt sức rơi của thân thể, tốc độ có thể giảm bớt không ít. Nếu phối hợp thêm với kỹ xảo tá lực, đại khái có thể nhảy xuống từ độ cao ba trăm thước, chứ không cần dựa vào mượn lực bên ngoài!
Từ sau khi thực lực không ngừng đề cao, Đằng Thanh Sơn lâu rồi chưa xem xét khả năng cực hạn của mình khi phải rơi xuống. Để đảm bảo, bình thường nếu từ trên núi nhảy xuống, Đằng Thanh Sơn đều đánh vào vách đá, hoặc là hai chân đạp vào vách đá mà làm chậm tốc độ rơi.
Kiếp trước Đằng Thanh Sơn là sát thủ, việc giả mạo dịch dung cũng từng được học. Nhưng vẫn phải cần một vài vật liệu. Còn mặt nạ da người thì sử dụng đơn giản hơn nhiều!
- Mặc dù không có bí tịch, nhưng cũng không tệ. Ta cho ngươi được an nghỉ nhé.
Đằng Thanh Sơn nắm chặt Luân Hồi thương trong tay, khua thương đâm mạnh vào nền đá phía trước. Khi mũi thương xoay tròn, mắt thường cũng có thể thấy được kình khí.
- Bùng!
Một tiếng nổ vang, cứ như ở dưới đáy có chôn thuốc nổ. Đất đá phía trên bị bắn tung ra, lộ ra một cái hố dài, rộng hơn trượng, sâu gần một trượng.
Liệt Hỏa Ngũ Thức —— Hỏa Tẫn Tân Truyền!
Đằng Thanh Sơn chỉ hao phí chút nội kình, đã dễ dàng phá ra một cái hố to. Sau đó ném thi thể Tư Mã Khánh vào đó. Đằng Thanh Sơn cũng đem đất đá chung quanh đẩy mạnh vào trong hố, mai táng kỹ lưỡng thi thể lão. Tiên thiên cường giả Tư Mã Khánh được mai táng không kèn không trống ở Hỏa Diệm Sơn như vậy đó.
Ngoại trừ Đằng Thanh Sơn, không ai biết.
- Vù!
Đằng Thanh Sơn từ bìa rừng vọt lên một khe núi bên cạnh. Qua trận chiến, trên mặt Đằng Thanh Sơn cũng đầy bụi. Rửa qua một chút, Đằng Thanh Sơn cũng rửa nốt cả cái mặt nạ Vương Vẫn cho sạch sẽ: " Mặt nạ này do lão ta sử dụng. Nếu đeo nó, sợ dễ bị phát hiện, mang tới phiền toái không nhỏ, hai cái kia thì thích hợp cho ta dùng hơn!"
Đằng Thanh Sơn đem mặt nạ da người nam tử có sẹo lên đeo vào mặt. Hắn chỉ cảm thấy lớp da mình như áp vào một mảng mát lạnh, lớp bên ngoài tự động hút dính vào lớp da trong, rất thoải mái. Thanh Sơn không cảm thấy không thoải mái chút nào: " Thủ đoạn công kích của Tư Mã Khánh này rất bình thường, nhưng năng lực chế tạo mặt nạ da người thật khá. "
Ngắm mình trong dòng suối nhỏ, hiện ra một khuôn mặt trung niên hán tử dữ dằn.
- Nếu ta thay đổi thân hình chút nữa, cả cha mẹ ta cũng không thể nhận ra ta được,
Đằng Thanh Sơn lập tức tháo mặt nạ ra, rồi đút vào bao da dê, sau đó nhét vào giữa hàn thiết nội giáp và áo trong. Không phải Đằng Thanh Sơn không muốn nhét vào túi áo ngoài, mà là áo khoác của hắn đã hoàn toàn rách nát rồi.
- Bây giờ, nên ăn món đồ nho nhỏ này thôi!
Đằng Thanh Sơn cầm lấy Hắc Hỏa linh căn!