Cửu Đỉnh Ký
Chương 161 : Ổn định
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Phù phù….
Trên quan đạo nằm phơi hơn mười thi thể, mùi máu tanh tưởi tràn ngập bao phủ khắp nơi. Thỉnh thoảng có người đi đường đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này đều sợ run. Ai nấy đều đi vòng, nhanh chóng bỏ đi, chỉ sợ chọc giận đao khách áo xanh đang đứng đó.
Đằng Thanh Sơn đứng lặng lẽ nhìn thiếu nữ.
- Hu hu...
Thiếu nữ khóc hồi lâu, tiếng khóc dần dần nhỏ đi. Trong vòng một ngày, mất đi tất cả thân nhân, đây quả là sự đả kích quá lớn đối với nàng. Nàng quì bên cạnh thi thể mẫu thân khóc lóc hồi lâu, đầu óc trống rỗng cuối cùng dần dần tỉnh táo lại. Thiếu nữ đứng phắt lên, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trong mắt hiện lên sắc thái khó hiểu, rồi tiến lên hai bước.
- Phịch!
Thiếu nữ quỳ sụp xuống, dập đầu vừa khóc vừa nói:
- n nhân! Xin người báo thù cho ta, giết đám tặc nhân! Ta nguyện cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp ân nhân!
Nàng là một nữ tử yếu đuối, làm gì có năng lực báo thù? Vừa rồi Đằng Thanh Sơn có thực lực giết chết cường đạo, nàng thấy như vậy bèn cho rằng hắn tuyệt đối có thể dễ dàng tiêu diệt cừu nhân nhà nàng. Còn bây giờ nàng chỉ cô độc một người, không nơi nương tựa, không thể nói đến việc báo thù. Nàng chỉ có thể cầu Đằng Thanh Sơn! Cái nàng có duy nhất là bản thân nàng!
- Đứng lên, trước hết hoả táng mẫu thân ngươi đã. - Đằng Thanh Sơn nói.
- Dạ. - Thiếu nữ gật đầu lia lịa.
Nhìn thiếu nữ nước mắt nhạt nhòa, đặc biệt gương mặt giống hệt như thê tử Tiểu Miêu của mình kiếp trước, Đằng Thanh Sơn kìm lòng không đậu phải đối xử thật tốt với thiếu nữ này. Vận mệnh của nàng so với Tiểu Miêu cũng thê thảm như nhau, lại càng làm cho Đằng Thanh Sơn sinh ra chút thương tiếc.
Trên bãi đất hoang bên cạnh quan đạo không xa, đống lửa cháy ngùn ngụt, mùi thi thể cháy bốc lên nồng nặc. Thiếu nữ quỳ gối trước đống lửa, dập đầu ba cái trịnh trọng, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đống lửa, đôi mắt đầy lệ:
- Mẹ ơi, xin yên tâm. Con gái nhất định sẽ báo thù cho cha, ông nội. Nhất định sẽ như vậy!
Nói xong, lại dập đầu ba cái, rồi lúc này mới rưng rưng nước mắt đứng lên.
- n nhân. - Thiếu nữ nhìn Đằng Thanh Sơn.
Tự đáy lòng thiếu nữ, Đằng Thanh Sơn là một siêu cường giả, có thể cứu được nàng. Nàng là một nữ hài tử rất đúng mực, nàng biết... Cứ nghe lệnh của Đằng Thanh Sơn là được, đừng lắm miệng.
- Theo ta đi Vũ An Quận Thành trước.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Dạ. - Thiếu nữ gật đầu.
Lập tức Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh tông mã, thiếu nữ cưỡi hoàng tông mã, hai người song hành phi về phía Vũ An Quận Thành.
Trên quan đạo….
- Cô tên là gì?
- Lão Vương, ngươi nghỉ ngơi đi. Thuận tiện, cho người đưa thức ăn lên đây.
Đằng Thanh Sơn phân phó.
- Vâng, thống lĩnh đại nhân. - Lão mập lập tức lui ra.
Lý cảm kích nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Đằng đại ca, cám ơn ngươi! Ta... Ta là một tiểu cô nương, đại ân này ta cả đời không báo được.
- Được rồi.
Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu,
- Đừng nói đến báo ân. Có lẽ việc này đối với ngươi là rất lớn, nhưng đối với ta thì chỉ cần phân phó một tiếng. Cũng không có gì. Do đó, ngươi bất tất coi việc này quá quan trọng. Ta nghĩ, cha ngươi và mẹ ngươi cũng muốn ngươi sống tốt, chứ không phải làm kiếp nô tỳ.
Lý rùng mình. Mẹ nàng đúng là muốn nàng có cuộc sống an ổn, không muốn báo thù.
- Do đó, ngươi phải sống theo tâm nguyện của cha mẹ ngươi, sống cho tốt. Đợi sau này, cưới được người tốt sống một cuộc sống thảnh thơi. - Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.
- Đằng... - Lý hơi ngẩn người.
Vốn nàng quyết định cả đời hầu hạ Đằng Thanh Sơn. Hắn muốn nàng làm cái gì, nàng cũng nguyện ý. Nhưng không ngờ... Đằng Thanh Sơn cứu nàng, giúp nàng báo thù mà không đòi thù lao gì. Cha mẹ chết, Lý cảm thấy vô cùng cô độc, lúc này cảm thấy trong lòng chợt ấm áp, mắt hơi rơm rớm, nói nhỏ:
- Đằng đại ca, cám ơn anh.
- Ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi, tạm thời cô ở đây. Cô muốn ở đây bao lâu thì ở. - Đằng Thanh Sơn nói.
- Dạ.
Lý gật gật đầu,
- Đằng đại ca, anh thì sao?
- Hôm nay nghỉ ngơi ở Vũ An Quận Thành, ngày mai ta còn phải đi tiếp.
- Đằng đại ca, ngươi phải đi, ta cũng muốn đi với ngươi...
Lý hơi suốt ruột.
Đằng Thanh Sơn an ủi:
- Tiểu, ta phải đi Man Hoang! Man Hoang rất nguy hiểm. Ta căn bản không thể chiếu cố ngươi được! Hơn nữa, ngươi còn có cuộc sống của mình.