Cửu Đỉnh Ký

Chương 163 : Giết người bằng thuốc độc

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


- Vâng, sư bá tổ!



Một hán từ gầy gò mặc áo xám cung kính nói. Ngụy Thương Long bên cạnh cũng nhắc nhở:



- Sư huynh! Thực lực Đằng Thanh Sơn mạnh hơn cả ta một bậc! Thực lực hộ pháp Lưu Kiến mặc dù rất khá, nhưng đấu với Đằng Thanh Sơn...



Ở dưới hồ lửa ngầm trong vùng Hỏa Diệm Sơn, Ngụy Thương Long đã chứng kiến thực lực của Đằng Thanh Sơn.



- Đây không phải là một cuộc tỷ thí công bình!



Trung niên tuấn tú lạnh lùng nói. Đôi mắt Lưu Kiến xẹt lên chút hồng quang, thấp giọng cười nói:



- Ngụy trưởng lão yên tâm, ta biết phải làm gì. Huống chi, lần này tới Man Hoang, chúng ta đều mang theo độc dược "giấc mộng Nam Kha". Trúng phải "giấc mộng Nam Kha", tiên thiên cường giả có lẽ còn có năng lực phản kháng, chứ cao thủ hậu thiên... Hừ hừ, đến lúc đó hắn coi như cái thớt để ta băm vằm!



Ngụy Thương Long nghe xong gật gật đầu.



Kỳ thật đám vũ giả rất khinh thường việc dụng độc, tỷ thí bình thường đều theo đuổi công bình, chứng minh thực lực bản thân. Chỉ là... bây giờ, đội ngũ cao thủ tinh anh của Thiết Y Môn cùng đi, có quan hệ tới một đại bí mật. Bí mật này thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới sự hưng thịnh của Thiết Y Môn. Đây là nguyên nhân vì sao họ không xác nhận được Đằng Thanh Sơn có theo dõi thật không, nhưng vẫn muốn giết chết hắn! Cho dù giết lầm một ngàn, không thể buông tha một người được!



Vì mục đích, không tiếc thủ đoạn, điều này cũng có thể hiểu được.



- Lưu Kiến, mau đi đi!



Trung niên tuấn tú phân phó.



- Đợi sau khi giết Đằng Thanh Sơn, ngươi theo lộ tuyến hành tẩu đuổi theo!



- Vâng, sư bá tổ.



Trên mặt Lưu Kiến lộ ra nụ cười khát máu. Sau đó thân thể bay vụt ra xa, linh hoạt luồn vào trong núi rừng, tránh những bụi gai dây rừng, theo hướng Đằng Thanh Sơn vừa biến mất đuổi theo. Chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt năm người Thiết Y Môn.



- Chúng ta tiếp tục đi.



Trung niên tuấn tú ra lệnh.



Lúc này. Năm người Thiết Y Môn vô cùng cẩn thận tiếp tục đi theo con đường đã định.



Không khí ẩm thấp tràn ngập các nơi. Với khứu giác của Đằng Thanh Sơn, thậm chí trong mùi lá mục còn có thể ngửi được mùi thi thể dã thú thối rữa. Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua tầng lá dày đặc, sau khi lọt qua những bụi cây, cỏ dại chung quanh, chỉ còn lưu lại một vài quầng sáng.



Đằng Thanh Sơn tiến rất nhanh trong Man Hoang.



- Ủa?



Đằng Thanh Sơn hơi quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trong bụi gai rậm rạp, một đôi đồng tử ẩn núp đang nhìn chằm chằm vào mình. Đôi đồng tử đó tản ra một sự tàn bạo! Nhưng khi gặp ánh mắt Đằng Thanh Sơn, con dã thú ẩn mình trong bụi gai tựa hồ nhận thấy được nhân loại này khó đối phó.


- Ta tới Man Hoang thì sao? Có liên quan gì mà muốn giết ta?



Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Lưu Kiến. Lúc này, Đằng Thanh Sơn rất muốn biết Thiết Y Môn vì sao muốn giết mình. Do đó tạm thời giả vờ bị trúng độc, muốn để đối phương nói ra.



Xoẹt!



Lưu Kiến rút đoản đao bên hông ra, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn:



- Đằng Thanh Sơn! Muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt, đáng tiếc... Một cao thủ Địa Bảng gần mười bảy tuổi, cứ như thế mà chết lặng lẽ ở miền Man Hoang này. Sau khi chết, thi thể còn bị dã thú ăn. Nhưng, chết trên tay ta coi như ngươi cũng đã có phúc ba đời rồi.



Vừa nói, Lưu Kiến vừa đến gần Đằng Thanh Sơn.



Đột nhiên …



Đoản đao vừa vung lên. Vù một tiếng, đoản đao lóe ra một vòng sáng, bổ thẳng về phía cổ Đằng Thanh Sơn! Lưu Kiến muốn một đao chém đứt đầu đối phương!



Vốn Đằng Thanh Sơn vô lực ngồi phệt trên mặt đất, tay phải chợt động.



- Chát!



Một đạo ảo ảnh nện vào cổ tay phải Lưu Kiến, chỉ nghe xương tay vỡ vụn.



- A!!!



Lưu Kiến phát ra tiếng kêu đau đớn. Đoản đao bị đánh văng đi, quay vài vòng không trung rồi rơi xuống thảm cỏ. Lưu Kiến cắn răng, tay trái còn như muốn chụp vào Đằng Thanh Sơn.



Bùng!



Nắm tay Đằng Thanh Sơn nện vào bụng Lưu Kiến. Một tiếng tiếng rên trầm trầm, Lưu Kiến cả người bị ném văng ra ngã gục xuống, cuộn lại đau đớn, sắc mặt trắng bệch:



- Đan điền, nội kình của ta,...



Hắn hoảng sợ phát hiện ra đan điền mình đã bị chấn vỡ, nội kình cũng toàn bộ tản mất. Đan điền một khi bị hủy, vĩnh viễn không thể tu luyện nội kình!



Không thể tu luyện nội kình? Đối với vũ giả thì còn thảm hơn so với việc bị chặt hai chân!



- Ngươi … tại sao ngươi không trúng độc?



Lưu Kiến ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Đằng Thanh Sơn,



- Ngươi không có khả năng có giải dược. Hơn nữa ta không thấy ngươi dùng giải dược.



Đằng Thanh Sơn đạp trên cành khô lá mục, phát ra những tiếng vang lạo xạo, từng bước lạnh lùng đi về phía Lưu Kiến.