Cửu Đỉnh Ký
Chương 164 : Bí mật
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Thanh Sơn mặc dù một quyền phá hủy đan điền đối phương, những vẫn nghi hoặc không hiểu vì sao Thiết Y Môn chỉ vì mình tới Man Hoang lại phải giết mình? Trong lòng thầm nghĩ: "Cao thủ tới Man Hoang nhiều vô kể. Nếu Thiết Y Môn giết tất cả mọi người tới Man Hoang, thì chỉ sợ không đủ sức giết! Khẳng định bọn chúng có bí mật gì đó."
Trong lòng nghĩ thế, ánh mắt Đằng Thanh Sơn vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Kiến, tựa như con cô lang nhìn chọc chọc vào con mồi.
- Không, không!
Lưu Kiến hoảng sợ lùi ra sau, hắn không muốn chết!
Bùng!
Tay trái đẩy mạnh, Lưu Kiến cả người quay đầu phóng về phía sau như điên. Mặc dù bị hủy đan điền, nhưng hắn dù sao cũng là một vũ giả lợi hại, thân thể tố chất rất tốt, chạy trốn với tốc độ rất nhanh. Nhưng... So với Đằng Thanh Sơn thì còn cách quá xa.
Vù!
Lưu Kiến chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, sau đó cảm thấy cổ mình bị nắm chặt.
- A...
Cả hai chân Lưu Kiến bị nhấc khỏi đất. Đằng Thanh Sơn nắm cổ áo Lưu Kiến, kéo cả người Lưu Kiến lên không. Lưu Kiến năn nỉ:
- Đằng … Đằng Thanh Sơn... Không, Đằng thống lĩnh! Đằng thống lĩnh, ta chỉ nghe lệnh làm việc. Ngài phế bỏ nội kình của ta, khiến ta trở thành một phế nhân rồi. Xin ngài, thả ta ra đi!
Lưu Kiến rất coi trọng cái mạng nhỏ của mình! Nội kình không có thì thôi, với thân phận hộ pháp Thiết Y Môn của mình, cho dù không có nội kình, cuộc sống sau này cũng sẽ không khổ. Trong nhà hắn còn có vợ đẹp, hắn còn chưa hưởng thụ hết những lạc thú trên đời nên làm sao nguyện ý chết được?
- Ta hỏi ngươi!
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Tại sao muốn giết ta?
Lưu Kiến thất kinh. Bí mật này quan hệ trọng đại, Lưu Kiến dù sao cũng sống ở Thiết Y Môn hơn mười năm, cũng rất trung thành. Lưu Kiến lắc đầu cười khổ nói:
- Lần này tiến vào Man Hoang có quan hệ trọng đại với Thiết Y môn. Chúng ta hoàn toàn nghe lệnh sư bá tổ. Về phần tại sao muốn giết ngươi, thì đó là do sư bá tổ ra lệnh. Ta cũng không biết vì sao...
- Ngươi không biết?
Đằng Thanh Sơn vươn tay nắm lấy ngón tay phải tàn phế của Lưu Kiến, rồi từ từ bóp mạnh.
- A a a. Gãy rồi, gãy rồi
Lưu Kiến hoảng sợ gào lên.
- Rắc!
Giống như nắm vỡ vỏ lạc, theo tiếng kêu thảm thiết của Lưu Kiến, một ngón tay bị Đằng Thanh Sơn khơi khơi bóp nát. Đằng Thanh Sơn nhìn Lưu Kiến:
- Ta không muốn ngươi nói láo một lần nữa! Nói láo lần này, ta bẻ một ngón tay phải. Nói láo lần nữa, ta sẽ phế cổ tay trái ngươi!
- Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ... Nói đi, nếu không nói, không có cơ hội nữa.
Lưu Kiến đau đến đổ mồ hôi trán, hắn gật đầu lia lịa:
- Ta nói, nhưng ngươi phải thả ta đi.
- Hừ, còn ở đó nói nhảm.
Đằng Thanh Sơn lại muốn vươn tay phải, Lưu Kiến vô cùng sợ hãi cánh tay phải của Đằng Thanh Sơn, liền nói:
- Là Ngân Giác Sơn! Ngân Giác Sơn bên trong Man Hoang! Sư bá tổ đi chỗ đó, ta lần này tuyệt đối không nói láo, nếu nói láo thì ta sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Ngân Giác Sơn?
Đằng Thanh Sơn biết nơi đó. Đó là một quả núi cao vô cùng hiểm trở nằm sâu hai ngàn dặm trong Man Hoang.
- Đừng có đi gấp như vậy.
Đằng Thanh Sơn vươn tay, móc trong túi Lưu Kiến ra vài thứ.
- Có lẽ, trên người hắn có mang theo bản đồ, bản đồ có thể đánh dấu mục tiêu của họ.
Thoáng cái đã móc ra một bản đồ, trải ra chính là bản đồ Man Hoang. Đáng tiếc, bản đồ Man Hoang này cũng không đánh dấu gì.
- Quả là cẩn thận. - Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu.
- Ta có thể đi rồi chứ?
Lưu Kiến thấp thỏm nói. Thấy Đằng Thanh Sơn gật đầu, hắn xoay người quay đầu bỏ đi, từ đáy lòng thầm hận,
- Đằng Thanh Sơn! Cừu hận này, lão tử cả đời sẽ không quên, ngươi …
- A!
Lưu Kiến gào lên thảm thiết.
Phốc! Phốc! Phốc!
Máu phun ra, cả người Lưu Kiến ngã sập xuống đất, tứ chi vô lực. Đằng Thanh Sơn lúc này mới đút Huyết Ẩm Đao vào vỏ.
- Ngươi.. ngươi đã nói … là ngươi không giết ta, thả ta đi mà?
Lưu Kiến nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
- Ta không giết ngươi! Bây giờ, ngươi không phải vẫn còn sống à?
Đằng Thanh Sơn xoay người bỏ đi, Lưu Kiến nhìn máu không ngừng chảy ra, chung quanh có những tiếng sàn sạt, xa xa một một đôi xanh lè đang nhìn chằm chằm vào hắn. Mùi máu đã hấp dẫn đám dã thú trong Man Hoang!