Cửu Đỉnh Ký
Chương 184 : Nhận Lệnh!
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Đại điện Quy Nguyên Tông, đại môn đang đóng chặt.
- Loẹt xoẹt …
Tiếng cháy tí tách của sáu ngọn đèn đứng vang lên rõ ràng trong đại điện. Không khí trong đại điện hoàn toàn lắng đọng, không ít người trán đổ mồ hôi, có người sắc mặt tái nhợt, có người hai đấm nắm chặt... Cho dù thuộc tầng lớp cao cấp của Quy Nguyên Tông nhưng dưới áp lực đại quân Thanh Hồ Đảo sắp tấn công, ai nấy đều rất khẩn trương.
- Nhìn xem, xem các ngươi kìa?
Gia Cát Nguyên Hồng nổi giận quát lớn.
Đám người trong đại điện ai nấy đều giật mình, cùng nhìn về phía tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.
- Người của Thanh Hồ Đảo còn chưa tới, còn chưa phái nhân mã đánh giết tới đây, các ngươi đã bị dọa thành ra như vậy rồi! Vậy chúng ta dứt khoát đừng đánh, cứ đầu hàng quách cho xong.
Ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt của Gia Cát Nguyên Hồng đảo qua mọi người:
- Các vị trưởng lão, hộ pháp, đô thống, các ngươi nói xem, nếu chúng ta đầu hàng, Thanh Hồ Đảo có để cho chúng ta sống không?
Cả đại điện im lặng như tờ!
Cả đám đều hiểu, Thanh Hồ Đảo muốn thống nhất cả Dương Châu, nếu quả là chúng tấn công, tuyệt đối không có khả năng để cho cao thủ Quy Nguyên Tông sống sót. Có lẽ những người cấp thấp còn được tha, nhưng tinh anh, lãnh đạo của Quy Nguyên Tông thì Thanh Hồ Đảo dứt khoát phải giết sạch toàn bộ để tránh hậu họa!
- Tới thì tới, ai sợ ai?
Một đại hán tráng kiện tóc dài, giận dữ hét:
- Quy Nguyên Tông chúng ta, có tám vạn Thành Vệ Quân Giang Ninh quận thành! Sáu ngàn Hắc Giáp quân! Trên vạn đệ tử trung thành, mấy vạn ngoại vi đệ tử! Nhiều người như vậy cùng tử thủ trong thành Quy Nguyên Tông, ta không tin Thanh Hồ Đảo có thể đánh thành dễ dàng được!
Giọng nói thô cuồng, ẩn chứa tiếng kim loại loảng xoảng của Hắc Giáp quân thống lĩnh thứ hai Bàng Sơn cũng vang lên:
- Cha, chú bác, ông nội, thậm chí các đại trưởng bối của ta, đều ở Quy Nguyên Tông! Ta chỉ nói một câu … tông môn diệt vong, toàn gia tộc họ Bàng của ta sẽ chết trước!
Hai tròng mắt Bàng Sơn hơi đỏ lên, như muốn ăn thịt người.
- Bàng lão Nhị quả là một hán tử!
Một lão giả tóc bạc cười rộ lên:
- Toàn gia tộc họ Phong cũng thề cùng tồn vong với tông môn!
- Giết! Giết một là hòa vốn, giết hai là có lời.
...
Trong đại điện không ít nam tử tâm huyết nghiến răng gầm lên. Ở khắp vùng Cửu Châu, lúc nào cũng thấy việc sinh tử. Hầu hết những người có thể trở thành nhân vật lãnh đạo đều là những người đầy nhiệt huyết và can đảm. Ngay từ đầu họ sợ hãi khi hình dung cảnh tông môn bị tiêu diệt, nhưng qua cơn sợ hãi, họ trở nên điên cuồng!
Dù chết, cũng khiến cho Thanh Hồ Đảo phải trả giá đắt!
Quy Nguyên Tông có chỗ đứng ở quận Giang Ninh trên một ngàn năm, rất nhiều thế hệ gia tộc đều dốc sức cho Quy Nguyên Tông, như Phong gia, Bàng gia, Gia Cát gia vân vân... Ngay từ các thế hệ đầu, hài tử của những gia tộc này đã bắt đầu được giáo dục phải chiến đấu cho tông phái! Ở những thế hệ sau, niềm tin cùng tồn vong với tông phái đã sớm cắm rễ vào tâm hồn của họ rồi!
Ba người đều chắp tay, đồng thanh xướng lên.
...
Sau đó cả quân doanh Hắc Giáp quân đều sôi động, ầm ĩ. Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân thuộc lĩnh một và lĩnh hai, nhiều lắm là nói được vài câu tạm biệt thân nhân, rồi sau đó lập tức mặc trọng giáp, cưỡi ngựa, cầm binh khí trong tay, nhanh chóng tụ tập ở giáo trường.
Ngay sau khi Gia Cát Nguyên Hồng phân phó, Đằng Thanh Sơn và Bàng Sơn đã truyền lệnh triệu tập những quân sĩ đang nghỉ ngơi ở các nơi, chưa tới nửa canh giờ đã tập hợp đủ.
Giáo trường của quân doanh Hắc Giáp quân đông nghìn nghịt người. Tất cả ba ngàn quân sĩ Hắc Giáp Quân đều cưỡi chiến mã, xếp thành phương trận (phương trận: đội hình quân sĩ xếp theo hình vuông), có chỗ là phương trận trường thương, có chỗ là phương trận lá chắn chiến đao, có chỗ là phương trận cung tiễn thủ... Ba ngàn quân sĩ Hắc Giáp Quân tựa như một con cự thú đang mai phục, không phát ra chút tiếng động.
Đằng Thanh Sơn mặc huyền thiết trọng giáp che phủ toàn thân, đầu đội mũ trụ, cầm trong tay Luân Hồi thương, cưỡi hắc yên mã! Hắn liếc mắt nhìn ra xa xa, muội muội Thanh Vũ đang ở đó.
Đằng Thanh Sơn, Bàng Sơn, Yến trường lão ba người đều cưỡi chiến mã, nhìn tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng đợi lệnh.
- Thanh Sơn, ngươi là đệ nhất thống lĩnh, chuyến này ngươi là chỉ huy!
Gia Cát Nguyên Hồng nhắc nhủ tiếp:
- Ngươi cũng phải nghe lời sư thúc ngươi, và ý kiến của Yến trường lão nữa.
- Rõ.
Đằng Thanh Sơn đáp.
- Tốt lắm, xuất phát!
Gia Cát Nguyên Hồng cười, gật đầu.
Đằng Thanh Sơn kéo dây cương, quay đầu ngựa, giơ cao Luân Hồi thương, cao giọng quát:
- Xuất phát!
Ầm ầm …
Ba ngàn Hắc Giáp quân bắt đầu xuất phát rất trật tự, như một con rồng đen cuồn cuộn không dứt hướng về phía bắc môn (Ba_Van: tác giả nhầm, theo các chương sau thì nam môn mới đúng). Hắc Giáp quân xuất binh với khí thế hùng tráng, tất cả chiến sĩ đều biết lần này sắp có đại chiến. Thân là quân sĩ Hắc Giáp Quân... Thời điểm huy hoàng nhất, chính là lúc huyết chiến!
- Sau cuộc chiến này không biết có bao nhiêu người có thể trở về? Đằng Thanh Sơn cũng từ từ tiến lên.
- Đằng đại ca!
Một thanh âm khẩn thiết vang đến.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau đoàn quân Hắc Giáp, Gia Cát Thanh đang đứng trước Thanh Vũ, nàng vẫy tay liên tục, mặt tràn đầy vẻ lo lắng, đang hô lớn:
- Em đợi anh trở về!
Lòng Đằng Thanh Sơn không khỏi run lên, nhưng hắn chỉ vung tay trái lên, tiếp tục theo đoàn quân rầm rộ rời đi.