Cửu Đỉnh Ký

Chương 185 : Kim Lân vệ

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Gia Cát Thanh tiễn Đằng Thanh Sơn khuất trong đoàn Hắc Giáp quân, sau đó mắt đỏ ửng, tay vẫy hoa liên hồi. Đại quân nhận lệnh xuất phát quá nhanh, rất nhiều người không biết kịp. Vừa ra khỏi khuê phòng, ngẫu nhiên biết tin, Gia Cát Thanh không khỏi cực kỳ hoảng sợ vội chạy tới giáo trường.



Khi nàng đến nơi, Đằng Thanh Sơn đã khởi hành!



Sắp huyết chiến với Thanh Hồ Đảo?



Gia Cát Thanh cực kỳ sợ hãi, e rằng rốt cuộc mình không được gặp Đằng Thanh Sơn nữa. Nhìn đoàn Hắc Giáp quân rầm rộ rời đi, không dằn lòng được, Gia Cát Thanh phải gọi to: "Đằng đại ca, em đợi anh về!"



Một cô nương kêu to "em đợi anh về" trước công chúng! Việc này cần có dũng khí kinh người.



- Thanh Thanh!



Gia Cát Nguyên Hồng đi tới gần, nhìn con gái, không khỏi thầm than.



- Cha!



Thoáng cái, Gia Cát Thanh nhào vào lòng cha, cố kìm nước mắt, nhưng không nhịn được. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Gia Cát Thanh thật sự thích một người. Khi thấy Đằng Thanh Sơn dẫn đại quân rời đi, nàng rất sợ hãi, rất lo lắng, e rằng khi gặp lại Đằng Thanh Sơn, chỉ còn thấy thi thể của chàng mà thôi!



- Đừng khóc, Thanh Sơn sư huynh sẽ trở về!



Gia Cát Nguyên Hồng an ủi.



Gia Cát Thanh ngẩng đầu nhìn cha.



- Ta đã phái Yến trường lão theo, hắn là cao thủ Tiên Thiên Kim Đan. Thanh Sơn cũng đạt tới tiên thiên rồi, việc bảo toàn tính mạng hẳn là không có vấn đề gì!



Gia Cát Nguyên Hồng nói.



- Thanh Hồ Đảo không có Tiên Thiên Kim Đan cao thủ à?



Gia Cát Thanh lo lắng.



- Có. Nhưng Thanh Hồ Đảo phải đồng thời đối phó với hai đại tông phái. Hơn nữa còn có không ít cao thủ phải trấn giữ hang ổ. Trong trận công kích đầu tiên, chúng sẽ không cử nhiều người tới thành Duyên Giang đâu.



Gia Cát Nguyên Hồng đáp.



- Tông phái không thể cam đoan Đằng Thanh Sơn không thương tổn một cọng lông. Một cao thủ chân chính, có ai không phải trải qua các loại khốn cảnh, được kinh nghiệm sinh tử tôi luyện mới có thể đạt tới đỉnh cao?



Mặc kệ là thanh niên thời đại Gia Cát Nguyên Hồng, hay là cao thủ bây giờ, sinh tử tôi luyện cơ hồ là việc mà mỗi một cao thủ đều phải trải qua.



Nếu không, cho dù thiên phú có tốt tới đâu cũng chỉ là thiên phú. Không trải qua chiến đấu sinh tử thực sự, không thể phát triển lên được.



- Anh, biểu ca, các người nhất định phải về!



Thanh Vũ cắn môi, nhìn về phương bắc, nơi nhân mã Hắc Giáp quân đang xa dần. Bình thường nàng rất tuỳ tiện, nhưng thực ra từ bé nàng được Đằng Thanh Sơn quan tâm chăm sóc. Trong lòng nàng, những người quan trọng nhất chính là cha mẹ và Đằng Thanh Sơn ca ca.



...



Trên quan đạo ngoài quận thành của quận Giang Ninh, ba ngàn Hắc Giáp quân đang nhanh chóng tiến về phương nam. Ba người Đằng Thanh Sơn, Bàng Sơn, Yến trường lão đều cưỡi hắc yểm mã dẫn đầu đại quân. Hắc yểm mã là một trong tam đại long mã, chỉ bốn Đại thống lĩnh và chấp pháp trưởng lão, tông chủ mới có mà cưỡi.



Ba thớt hắc yểm mã phóng nhanh trước đoàn quân, nhưng ba người Đằng Thanh Sơn không cảm thấy tròng trành chút nào.



- Thanh Sơn! Thanh Thanh đối đãi với ngươi quả là rất tốt, khiến một tiểu cô nương hiểu lễ nghĩa như vậy mà gọi "chờ anh về" trước công chúng, quả là rất khó.



Bàng Sơn đi bên cạnh cười nói:
Vù! Vù! Vù!



Cả đám như những con beo thoăn thoắt, mỗi bước nhảy tới hai ba trượng, nhanh như chớp lao về phía thành Duyên Giang.



- Cao thủ, đều là cao thủ.



Đại đội trưởng Thành Vệ đội Ngô Hạo vừa thấy tốc độ cũa địch quân lao tới đã sợ ngây người, lập tức trừng mắt quát lớn:



- Bắn! Bắn cho ta!!!



Trên tường thành, đám binh vệ dày đặc kéo cường cung, nhằm vào kẻ địch áo trắng phía dưới phóng tên.



Viu! Viu! Viu!



Những mũi tên ùn ùn phóng ra, như châu chấu trùm xuống!



Vèo! Vèo! Keng! keng!



Các loại âm thanh vang lên, áo trắng trên người của quân địch phía dưới bỗng bị xé rách. Nhưng chúng đều mặc hắc sắc chiến giáp bên trong, căn bản những mũi tên của binh vệ không gây tổn thương chút nào cho kẻ địch.



Đại đội trưởng Thành Vệ đội Ngô Hạo vừa thấy áo giáp địch nhân lộ ra, sắc mặt đại biến:



- Kim Lân vệ!



Nhưng binh vệ bình thường lại không biết loại chiến giáp này.



- Nước sôi, dầu sôi, mau!



Ngô Hạo quát lớn.



Kim Lân vệ nhanh chóng vọt tới chân thành, nhưng vì tường thành cao tới mười trượng, dù là vũ giả nhất lưu cũng không thể nhảy qua. Chỉ thấy không ít Kim Lân vệ búng người nhảy lên cao bốn năm trượng, rồi sau đó dùng chủy thủ cắm vào tường thành, cả người treo tòn ten trên tường thành.



Trong nháy mắt, mười mấy tên Kim Lân vệ đã treo người trên tường thành, sắp sửa mượn lực nhảy tiếp.



- Đổ!!!



Đại đội trưởng Ngô Hạo dữ tợn quát to.



- Vù!



Nước sôi, dầu sôi từ trên trút xuống như mưa. Nước sôi, dầu sôi bắn tung tóe, cho dù áo giáp phòng ngự có tốt tới đâu, cũng không phòng được nước sôi, dầu nóng.



- A!



- A!



Không ít Kim Lân vệ vội nhảy lên né tránh, nhưng cũng không ít người bị phỏng, dĩ nhiên chỉ là những vết thương nhẹ.



- Lửa!



Đại đội trưởng lại gầm lên.



Không ít đuốc từ trên tường thành ném xuống. Dưới thành sớm đã đầy những dầu sôi, đuốc vừa chạm vào lập tức cả tường thành ngập trong biển lửa, trên vách tường thành cũng đầy lửa. Hiển nhiên, lực lượng phòng hộ thành muốn nhờ ngọn lửa để ngăn trở Kim Lân vệ. Đáng tiếc, đệ nhất tinh binh "Kim Lân vệ" của Thanh Hồ Đảo không phải dễ dàng bị ngăn trở như vậy.