Cửu Đỉnh Ký
Chương 191 : Đánh đi! Đánh đi!!!
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Thanh âm đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung vẫn quanh quẩn trên bầu trời, Đằng Thanh Sơn đứng trên tường thành, nhìn ra phía xa, chỉ thấy một bóng người nhỏ xíu như con kiến thật nhanh từ quân doanh của Thanh Hồ Đảo lao ra. Thân ảnh người này rất nhanh chóng vọt tới cách tường thành đại khái khoảng tám mươi trượng.
Hai tay hắn ôm một vật rất to, cao tới một trượng, có hình ống.
- Đồng hồ nước?
Đằng Thanh Sơn cau mày.
Khắp vùng Cửu Châu, công cụ tính thời gian gồm có máy đo nắng mặt trời, đồng hồ cát, đồng hồ nước. Nguyên lý làm việc của đồng hồ nước chính là trong đồng hồ chứa đầy nước, ở đáy đồng hồ nước có một lỗ nhỏ, nước sẽ theo đó chảy xuống với tốc độ cố định. Khi nước chảy xuống... Thiết châm nổi trên mặt nước cũng sẽ từ từ hạ xuống theo.
Khi nước chảy hết, đầu mũi thiết châm vừa vặn chạm vào chỗ cuối của đồng hồ nước.
Đổ đầy nước một lần, bình thường duy trì chảy từ từ hết mười hai canh giờ.
- Gia Cát Nguyên Hồng!
Thanh âm trầm trầm một lần nữa truyền đến,
- Ngươi cũng thấy đồng hồ nước này rồi đó, ba canh giờ! Ngươi chỉ có ba canh giờ!
Đứng ở trên tường thành, Gia Cát Nguyên Hồng áo bào trắng phần phật tung bay, lần đầu tiên mở miệng, thanh âm trong trẻo phá không truyền đi:
- Cổ Ung, Quy Nguyên Tông ta đã đứng ở quận Giang Ninh trên một ngàn năm rồi. Ngươi muốn biến Quy Nguyên Tông thành một mảnh đất chết, không phải là việc dễ dàng như vậy đâu. Để tránh tổn thương hòa khí lẫn nhau, tốt nhất là đừng nên động can qua.
- Ha ha...
Cổ Ung trả lời chỉ là một tràng cười lớn.
Hai đại tuyệt thế cường giả xếp thứ sáu và thứ bảy trên Thiên bảng, từ khoảng cách ba dặm, đối thoại với nhau vô cùng đơn giản.
...
Phía trước đại quân Thanh Hồ Đảo, mười ba tiên thiên cường giả đang tụ tập cùng nhau.
Lam tướng quân mặc giáp trụ cười nói:
- Gia Cát Nguyên Hồng, tới nước này, còn không hoảng hốt, còn dám nói để tránh cho tổn thương hòa khí, tốt nhất là không động can qua , thật là buồn cười! Chờ chúng ta giết hết Quy Nguyên Tông của hắn, để xem hắn còn bình tĩnh được nữa không!
Những tiên thiên cường giả khác cũng cười phá lên, trong tiếng cười đầy vẻ tự tin!
- Các vị trưởng lão, nhất thiết không được coi thường Gia Cát Nguyên Hồng.
Cổ Ung mỉm cười nói,
- Dựa theo kế hoạch từ trước, đầu tiên phải liên thủ giết chết Gia Cát Nguyên Hồng, thứ hai, bắt sống tên thanh niên Đằng Thanh Sơn kia.
- Đảo chủ, xin cứ yên tâm!
Những tiên thiên cường giả đều khẽ cười gật đầu, mặc dù tự tin, nhưng họ cũng không hề tự đại.
- Các vị về đại trướng nghỉ tạm, ba canh giờ sau, chuẩn phát động tổng tiến công.
Cổ Ung phân phó như vậy, kỳ thật sở dĩ cho thêm ba canh giờ, một là để Ngân Giao quân vừa mới điên cuồng chạy đến đây đang rất mệt nhọc được nghỉ thêm ba canh giờ, thể lực có thể đạt tới đỉnh cao, hai là, để quân sĩ Quy Nguyên Tông, các đệ tử, phải chìm trong hoảng sợ ba canh giờ.
Những lời Cổ Ung vừa nói, đủ để làm cho rất nhiều người của Quy Nguyên Tông sinh ra hoảng sợ.
Chịu đựng cảm giác hoảng sợ ba canh giờ, sĩ khí sẽ sụt giảm xuống mức thấp nhất...
- Ừm, ngày mai cùng ăn điểm tâm.
Đằng Thanh Sơn lập tức xoay người bỏ đi... Có lẽ, đây là lần cuối cùng gặp lại muội muội.
Nhưng nhân sinh chính là quá trình chọn lựa.
Lựa chọn xa lìa người yêu, bảo trụ mạng nhỏ của mình.
Hay là lựa chọn cùng người yêu, đồng sinh cộng tử?
Đằng Thanh Sơn tôn trọng lựa chọn của muội muội.
- Đánh đi, kết thúc đi!
Đằng Thanh Sơn rời thành nội, trở về thành ngoài.
***
Thời gian trôi dần, mùa đông trời tối sớm, khi thời gian mới trôi qua hai canh giờ rưỡi, trời đã hoàn toàn tối đen.
Trên tường thành, mọi người nắm chặt binh khí của mình.
- Cũng sắp hết ba canh giờ rồi.
Đằng Thanh Sơn nhìn kim đồng hồ trên đồng hồ nước phía dưới.
Đột nhiên nghe tiếng bước chân, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn sang bên cạnh, là biểu ca Thanh Hổ.
- Biểu ca, nếu ta không đưa người tới Quy Nguyên Tông, người có thể sống rất vui vẻ ở Đằng gia trang, phỏng chừng có cả thê tử, nhi tử rồi ấy chứ, có hối hận không?
Đằng Thanh Sơn trầm trầm nói, Đằng Thanh Hổ nhếch miệng cười:
- Nói chuyện đó làm gì? Hán tử Đằng gia trang chúng ta không một ai sợ chết! Ta chỉ hơi hối hận, hối hận là không kết hôn, ta mà chết, sẽ bị đoạn hương khói mất.
- Nhưng, Đằng Thanh Hổ ta cũng là bách phu trưởng của Hắc Giáp quân! So với cả đời làm sơn dân thì tốt hơn nhiều, con mẹ nó, đêm nay phải chém giết một phen...
Đằng Thanh Sơn vỗ vỗ vai Thanh Hổ, không nói gì nữa.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dán vào đồng hồ nước phía dưới.
- Ba canh giờ rồi!
Đồng tử Đằng Thanh Sơn co lại.
- Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng trống trầm trọng, tựa như muốn nện vào lòng người, ầm ầm vang lên. Dưới chân thành ngoài ba dặm, quân doanh Thanh Hồ Đảo nhất thời nhốn nháo.
Trên tường thành Giang Ninh quận thành, đám quân sĩ nắm chặt binh khí trong tay.
- Con mẹ nó.
Thanh Hổ cắn răng, nhìn về phía xa xa.
Đằng Thanh Sơn nắm chắc Luân Hồi thương, hướng mắt dõi theo.