Cửu Đỉnh Ký

Chương 192 : Ăn mừng!

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Trên tường thành, Quy Nguyên Tông chiến sĩ qua lại liên tiếp, liếc mắt nhìn không tới điểm cuối. Cầm chắc đao thương, trong đêm phản xạ quang mang băng giá. Trong những đôi mắt đỏ, có tuyệt vọng, có điên cuồng! Vì Quy Nguyên Tông họ sẵn sàng liều chết một trận!



Đánh!



- Hả?



Đằng Thanh Sơn nhướng mày, chỉ thấy ngoài ba dặm, quân sĩ Ngân Giao Quân của Thanh Hồ Đảo rầm rộ cưỡi chiến mã chạy như bay.



Vạn mã điên cuồng!



Mặt đất rung rinh!



- Làm gì? Chẳng lẽ cưỡi chiến mã đâm vào thành



Đằng Thanh Sơn mờ mịt, không chỉ riêng hắn mơ hồ, mà rất nhiều người của Quy Nguyên Tông đều nghi hoặc. Chỉ thấy rất nhiều quân sĩ Ngân Giao Quân cưỡi chiến mã chạy như bay chừng một dặm đường, đột nhiên... rẽ về phía tây bắc chạy như bay tiếp.



Ngoài quan đạo, ở cửa đông Giang Ninh quận thành, có mấy ngã rẽ.



Một cái rẽ thẳng về phía phía nam, đi tới Hà Nguyên Thành, Duyên Giang thành.



Một cái đi thông tới phương bắc, một đường hướng bắc, sẽ đến Từ Dương Quận.



Một cái đi thông về phía tây bắc, tới Giang Ninh quận thành, rồi sau đó một đường đi tây, sẽ tới Nghi thànhHoa Phong Thành.



- Chẳng lẽ muốn công kích cửa bắc thành?



Đằng Thanh Sơn cả kinh. Đi vòng qua, hoàn toàn có thể công kích cửa bắc thành, thậm chí còn công kích cả cửa tây thành! Phải biết là trong bốn cửa thành của quận thành quận Giang Ninh, cửa đông thành được phòng thủ nghiêm mật nhất.



- Tang thống lĩnh. Ngươi dẫn một ngàn năm trăm Hắc Giáp quân dưới trướng, trợ giúp cửa bắc thành.



Gia Cát Nguyên Hồng quát.



- Vâng.



Tang Phong lập tức chỉ huy một ngàn năm trăm Hắc Giáp quân dưới trướng, nhanh chóng chạy tới cửa bắc thành.



Theo rất nhiều quân sĩ chạy dọc theo hướng tây bắc, mười ba vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo cũng cưỡi chiến mã theo đại quân cùng đi.



- Hả? Mười ba người này cũng chạy tới cửa bắc thành. Xem ra muốn chủ công cửa bắc thành rồi. Chẳng lẽ nơi cửa bắc thành, họ đã sắp đặt gian tế?



Đằng Thanh Sơn đáy lòng nghi hoặc, Gia Cát Nguyên Hồng lập tức hạ lệnh:



- Phong trưởng lão, ngươi chỉ huy một vạn Thành Vệ Quân, theo ta tới cửa bắc thành.



Vừa ra lệnh xong, nhân mã nhốn nháo nhanh chóng chạy tới đó.



Ba vị chấp pháp trưởng lão, kể cả Đằng Thanh Sơn, cũng theo Gia Cát Nguyên Hồng cùng nhau chạy tới cửa bắc thành.



***



Đám người Đằng Thanh Sơn dọc theo tường thành chạy, còn đối phương chạy dọc theo con đường ngoài thành. Quan đạo ngoài thành cần phải đi vòng khá nhiều, nhưng tiên thiên cường giả mà thi triển khinh công thì tốc độ nhanh hơn chiến mã nhiều.




- Đại ca!



- Tiểu Vũ.



Đằng Thanh Sơn và muội muội Thanh Vũ ôm chặt lấy nhau. Thân nhân được gặp lại nhau, lại có thể hạnh phúc ở cùng nhau, thật là sung sướng.



- Có thể không chết một người nào, nguyên nhân chính là nhờ sư phụ.



Đằng Thanh Sơn nhìn về phía xa xa, tông chủ Gia Cát Nguyên Hồngvẫn áo bào trắng, tiêu sái nâng chén nói chuyện phiếm với mấy trưởng lão,



- Đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung, kéo đàn kéo lũ hãm thành, còn buông lời hung hăng, tuyệt đối không phải diễn kịch! Nhưng tại sao tới lúc cuối cùng, lại bỏ chạy về phía tây? Căn bản không đánh trận nào? Sư phụ rốt cuộc đã làm cái gì, có thể buộc mười ba vị tiên thiên cường giả, đều lựa chọn không dám đánh?



Trong lòng Đằng Thanh Sơn đầy nghi hoặc vô tận.



***



Quy Nguyên Tông chào mừng, còn nhân mã Thanh Hồ Đảo lại lặng lẽ đi trong đêm đen, mười ba vị tiên thiên cường giả tụ tập cùng nhau.



- Thật là mất mặt! Thanh Hồ Đảo chúng ta lao sư động chúng tới đây, cũng buông lời hung hăng, thế mà cuối cùng thậm chí còn chưa đánh đã lui, chỉ sợ... Sẽ thành trò cười cho người trong thiên hạ.



Thiếu niên tóc bạc tuấn tú Triệu Đan Trần căm hận nói.



Cổ Ung một thân hoàng bào, lắc đầu thở dài nói:



- Là ta coi thường Gia Cát Nguyên Hồng, coi thường Quy Nguyên Tông.



- Gia Cát Nguyên Hồng đột phá Tiên Thiên Kim Đan, đạt tới Hư Cảnh khó lường thật sao?



Trung niên áo tro Hồ trưởng lão vẫn không dám tin. Cổ Ung thở dài nói:



- Lúc đó ta ở trong đại trướng, đang xem bản đồ! Ngay trước mặt ta, khi đang nhìn bản đồ, trên bàn đầu có giấy tờ gì. Nhưng chỉ một lát sau, trên bàn đã xuất hiện một mảnh giấy!



- Bên trong đại trướng, chỉ có một mình ta! Có thể đặt một mảnh giấy trên bàn rồi ung dung rút lui mà ta không phát hiện chút nào, thực lực này... Tuyệt đối đột phá Tiên Thiên Kim Đan rồi.



Cổ Ung thở dài,



- Do đó, ta không nghi ngờ câu nói trên tờ giấy của hắn: lưỡng bại câu thương.



- Quy Nguyên Tông hơn một ngàn năm qua, không có một người nào đột phá Tiên Thiên Kim Đan cả.



Những tên tiên thiên cường giả đều rất trầm trọng.



Hơn một ngàn năm, Quy Nguyên Tông chưa từng có người có thể đột phá Tiên Thiên Kim Đan, chẳng lẽ Quy Nguyên Tông đời này, đã có người đột phá?



- Đừng nghĩ nhiều.



Cổ Ung lạnh lùng nói,



- Quy Nguyên Tông mạnh, chúng ta phải thừa nhận! Còn Thanh Hồ Đảo ta diệt Thiết Y Môn, thu hoạch cũng không nhỏ, phát hiện ra bảo đồ kho báu Vũ Hoàng. Nếu tìm được kho báu Vũ Hoàng, Thanh Hồ Đảo ta có lẽ sẽ có một ngày có thể sánh vai được với Ma Ni Tự, thay đổi vị trí mấy ngàn năm qua. Ta đã xem xét rất cẩn thận, cuối cùng xác định... Kho báu Vũ Hoàng này, hẳn là nằm ở Đại Duyên Sơn, Nghi thành, quận Giang Ninh!