Cửu Đỉnh Ký

Chương 193 : Hư cảnh!

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Huyên náo qua đi, không gian trở lại vô cùng yên tĩnh. Lúc này đã là nửa đêm về sáng, trong Quy Nguyên Tông một khoảng tối đen, thỉnh thoảng vài chỗ có những ngọn đèn lẻ loi. Quy Nguyên Tông yên lặng như thế, không thể tưởng tượng được chỉ không lâu trước đó từng gặp phải nguy cơ diệt tông.



***



Bên trong thư phòng Gia Cát Nguyên Hồng.



Một cây nến cháy bập bùng phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, làm cho thư phòng bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt. Bên trong thư phòng lúc này tụ tập bốn người —— Gia Cát Nguyên Hồng cùng với ba vị chấp pháp trưởng lão!



- Sư phụ tìm chúng ta làm gì? - Đằng Thanh Sơn vô cùng nghi hoặc.



- Hôm nay thật sự là thống khoái.



Mạc Thiên trưởng lão toàn thân sực mùi rượu, mắt đỏ rực,



- Ta nằm mơ cũng không ngờ... Cổ Ung lại mang theo đại quân Thanh Hồ Đảo của hắn, chưa công kích đã ỉu xìu đào tẩu! Ha ha... Thống khoái quá! Hôm nay cái duy nhất không thoải mái, là cái đám mất gốc kia chưa đánh đã muốn chạy trốn rồi! Lại còn có cả hai hộ pháp, một đô thống nữa chứ, hừ!



Bên cạnh trung niên anh tuấn gật đầu:



- Những người này đều đáng chết!



Dựa theo lệnh tông chủ, phàm là hộ pháp, hoặc cao hơn, một khi lâm trận chạy trốn, hết thảy đều phá đan điền, nhốt vào địa lao. Nếu phản kháng là xử tử ngay! Còn dưới hộ pháp, đô thống, lâm trận chạy trốn, cũng nhốt vào địa lao. Ai phản kháng cũng xử tử!



Hộ pháp, đô thống, và những nhân vật cao cấp, đều đã biết Thiết Y Môn bị diệt môn, tự nhiên trong lòng cảm thấy hoảng sợ.



- Đây là để phòng ngừa.



Chư Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói,



- Quy Nguyên Tông, rất lâu rồi không gặp phải cảnh nguy hiểm như vậy! Không ít hộ pháp, đô thống, trưởng lão, cũng không trải qua nguy cơ lớn như thế! Khi ở vào tình thế tử vong và cùng tồn vong với tông phái, cũng không lạ khi họ lựa chọn bảo trụ mạng mình!



Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu nói:



- Trong nguy nan mới có thể hiểu rõ nội tâm con người.



- Lời này không sai.



Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,



- Thanh Sơn, lúc trước ở Duyên Giang thành, ngươi giết chết Thiết Vạn Mậu của Thanh Hồ Đảo phải không?



- Dạ. - Đằng Thanh Sơn gật đầu.



- Thanh Sơn chỉ ba chiêu đã giết chết Thiết Vạn Mậu!



Yến Mạc Thiên tán thưởng,



- Thương pháp của Thanh Sơn lợi hại thật.



Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói:




Một quốc gia có vũ khí hạt nhân, có thể uy hiếp quốc gia khác, làm cho kẻ khác không dám tấn công. Nhưng nếu không có vũ khí hạt nhân, chắc chắn sẽ chịu cảnh bị khi dễ!



- Do đó, sự tồn tại của cường giả hư cảnh, tốt nhất nên giữ bí mật!



Gia Cát Nguyên Hồng cười nói,



- Tỷ như bây giờ! Cổ Ung, đã phát hiện ra Quy Nguyên Tông ta có một cường giả hư cảnh! Vậy, ít nhất mấy trăm sau, họ không dám khinh suất đụng đến chúng ta nữa. Bởi vì, một cường giả hư cảnh mà trả thù là vô cùng đáng sợ!



- Hơn nữa, có một cường giả hư cảnh chỉ đạo... Thời gian mấy trăm năm, rất có khả năng trong tông phái có thể sẽ nảy sinh ra một cường giả hư cảnh mới. Điều này cũng là nguyên nhân tám Đại tông phái có gốc sâu rễ dày.



Đằng Thanh Sơn nghe thế cũng thầm than.



Hư cảnh...



Là một chủ bài tuyệt đối của một tông phái! Có cường giả hư cảnh, người khác không dám trêu vào. Chẳng trách Thanh Hồ Đảo ỉu xìu đào tẩu. Nhưng... Cường giả hư cảnh có thể sống năm trăm năm, sống lâu như vậy, thế mà tám Đại tông phái ở Cửu Châu, đều tục truyền có một cường giả hư cảnh, nhưng cũng chỉ là tục truyền.



- Nói không chừng, trong tám Đại tông phái, đã có củ cải xốp rỗng ruột rồi.



Đằng Thanh Sơn thở dài một hơi.



Chẳng trách sư phó có thể bình tĩnh như vậy, nguyên lai còn có chiêu sát thủ!...



***



Sáng sớm hôm sau, ở chân núi Đại Duyên Sơn, thuộc Nghi thành.



Đại quân Thanh Hồ Đảo chạy suốt một đêm, lúc này đang đóng quân tại chân núi Đại Duyên Sơn. Quân doanh liên miên suốt vài dặm, còn trong đại trướng của đảo chủ Cổ Ung.



- Đảo chủ, bản đồ Vũ Hoàng, trước đây mấy ngàn năm đã có. Qua nhiều năm rồi, địa hình biến hóa quá lớn! Muốn tìm được bảo tàng Vũ Hoàng, rất khó.



Mười ba tiên thiên cường giả cùng xem mấy cái bản đồ trước mặt, so sánh cẩn thận, vài bản đồ này, là bản đồ từ rất xưa, là bản đồ từ hai ngàn năm trước.



Bây giờ cả vùng đất đã có rất nhiều thay đổi.



Cổ Ung trầm ngâm nói:



- Trên bảo đồ Vũ Hoàng, vùng bảo tàng này hẳn là ở trong hồ nước! Hơn nữa, theo như tìm hiểu, trước đây rất lâu, Đại Duyên Sơn kỳ thật hình thành từ đại hồ giữa hai quả núi khổng lồ tách ra. Không ngờ, mấy ngàn năm rồi, đại hồ đã biến mất, hai quả núi cũng hợp làm một khối.



Bảo tàng, là ở trong hồ nước.



Mà vị trí hồ nước ngày trước, hẳn là Đại Duyên Sơn bây giờ!



Nhưng hiện tại, nơi này chỉ có núi, căn bản không có hồ nước nào.



- Mọi người nói xem, phải làm sao với bảo tàng Vũ Hoàng này đây?



Cổ Ung quét ánh mắt nhìn về phía mười hai tiên thiên cường giả kia.