Cửu Đỉnh Ký
Chương 208 : Bóng người mơ hồ
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Thân thể hai con Hắc Thiết Ngô Công nổ tung, xương thịt văng tung tóe. Trước mắt Đằng Vĩnh Phàm xuất hiện một bóng người vọt tới cực nhanh, một thân ảnh cường tráng xuất hiện giữa đống thi thể như một ma thần, một đôi mắt ửng đỏ, gương mặt quen thuộc, chính là đứa con trai mà hắn vẫn tự hào nhất: Đằng Thanh Sơn.
- Thanh Sơn!
Đằng Vĩnh Phàm, tuy lúc này đầu đau như búa bổ vì vừa rồi bộc phát hết sức lực, nhưng hắn vẫn cảm thấy mừng như điên.
Hắn gặp lại nhi tử rồi!
Đằng Thanh Sơn ôm cổ cha mình, y phục rách nát đầy vết máu, chỉ cần mắt thường cũng có thể thấy rất nhiều vết thương, nhưng tất cả những điều này cũng không bằng sự kích động trong lòng Đằng Thanh Sơn. Nguyên tưởng rằng cha đã chết rồi, Đằng Thanh Sơn vốn đã vô cùng tuyệt vọng bi phẫn, lúc này lại phát hiện ra cha vẫn còn sống!
Hạnh phúc tìm thấy trong sự bi ai, làm cho Đằng Thanh Sơn hoàn toàn không kìm chế nổi tình cảm.
- Cha, cha!
Đằng Thanh Sơn không nhịn được, nước mắt nhạt nhòa.
- Thanh Sơn.
Trái tim Đằng Vĩnh Phàm khẽ run lên.
Hắn đã nhìn Đằng Thanh Sơn con trai mình lớn lên, hiểu rất rõ tính cách của nhi tử mình từ nhỏ đến lớn, một mạch đều rất kiên cường. Hắn chưa bao giờ thấy nó khóc. Không đến mười tuổi đã có thể giết chóc cả bầy sói, trong mắt của hắn, nhi tử mình là kiên cường nhất, dũng cảm nhất, là hán tử không biết sợ hãi là gì!
Thế mà hôm nay...
Đằng Vĩnh Phàm đã thấy nước mắt của con trai!
- Đừng khóc.
Đằng Vĩnh Phàm vừa mở miệng lại cảm thấy đầu óc mê muội.
- Cha.
Đằng Thanh Sơn phát hiện tình huống của cha không ổn.
- Nơi này nước lạnh quá.
Tiên thiên chân nguyên trong cơ thể Đằng Thanh Sơn lập tức bắt đầu khởi động. Chỉ thấy một luồng tiên thiên chân nguyên màu đỏ rực tràn ngập, hình thành một vòng bảo hộ xung quanh, bao kín Đằng Vĩnh Phàm.
- Bồng!
Đáy động chấn động mạnh, Đằng Thanh Sơn bay vút lên trời.
Giống như một ảo ảnh của hỏa thần bên trong Vô Để Động. Chỉ cần dùng sức bốn lần, hắn đã bay ra khỏi Vô Để Động sâu chừng trăm trượng. Sau đó Đằng Thanh Sơn đáp xuống thảm cỏ dại, rồi cẩn thận buông cha xuống.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lướt qua chân của cha. Chỉ thấy chân trái cha mình từ đùi trở xuống đã đứt rời, không khỏi sắc mặt đại biến.
- Chân của cha!
Đằng Thanh Sơn vốn tâm tình kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong nháy mắt lại như lọt vào vực sâu. Lúc trước Đằng Thanh Sơn vội vã cứu cha, mà Đằng Vĩnh Phàm cũng chỉ có ngực là nhô lên khỏi mặt nước, cái chân gãy lại ở dưới nước, cho nên lúc đó Đằng Thanh Sơn cũng không thấy được cha mình đã gãy chân. Lúc này, rốt cục hắn mới phát hiện ra.
Đằng Vĩnh Phàm lại mở mắt, mặt vẫn tràn đầy nụ cười:
- Mặt trời chiếu lên trên người thật là thoải mái!
Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ nhất, mặt trời mùa đông chiếu lên trên người vô cùng ấm áp.
Vù!
Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn mang theo cha đã biến mất khỏi tầm nhìn của người nọ.
- Hả?
Ánh mắt tên dã nhân lộ ra vẻ kinh dị,
- Tốc độ thật nhanh! Mang theo một người như vậy mà còn có thể nhanh đến thế, bình thường đến cả cao thủ Tiên Thiên Thực Đan, cũng khó mà có được tốc độ đó.
***
- Cót két, cót két!
Tiếng bánh xe kẽo kẹt vang lên. Hơn hai ngàn người Đằng gia trang nhốn nháo đang nghỉ ngơi ở một bãi đất hoang bên đường quan đạo, sáng sớm nay, mọi người đã xuất phát, đến giờ đã giữa trưa, mọi người cũng đã đi được gần năm mươi dặm đường rồi.
Dù sao Đằng gia trang có rất nhiều người, có rất nhiều thứ lích kích.
Cho dù có trăm thớt Ô Văn Mã kéo, một ngày phỏng chừng cũng chỉ đi được tám mươi dặm đường, xem như đã là rất nhanh rồi, đó là đã tính tới đại đa số nhân thân của Đằng gia trang có thể chất rất tốt.
- Mẹ, ăn chút gì đi.
Thanh Vũ đẩy chiếc xe đẩy. Viên Lan mẹ nàng thân thể trùm kín chăn, nằm trên xe đẩy.
- Mẹ ăn không nổi.
Viên Lan gắng gượng cười từ chối,
- Con ăn đi.
Nhìn mẫu thân sắc diện tái nhợt, Thanh Vũ cảm thấy rất đau lòng. Nàng hiểu rõ cái chết của cha đã mang đến cho mẫu thân một sự đả kích lớn như thế nào.
- Thanh Vũ, con ăn đi.
Viên Lan yêu thương nhìn con gái mình,
- Mẹ nãy giờ ngồi trong xe đẩy, không phải cử động gì nên cũng không thấy đói bụng, con chạy ba giờ rồi, khẳng định là rất đói.
- Mẹ.
Thanh Vũ mắt đỏ ửng lên.
Từ đêm qua đến giờ, Thanh Vũ cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Thanh... Thanh Vũ!
Viên Lan đột nhiên trợn to mắt, nhìn về phía tây, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Thanh Vũ thấy vẻ mặt mẫu thân như thế, vội quay đầu nhìn về phía tây.
Chỉ thấy một bóng người mơ hồ đang từ xa xa nhanh chóng đến gần.
Phía trước thân ảnh người nọ tựa hồ còn có một bóng người khác.
Bóng dáng mơ hồ, càng làm Viên Lan căng mắt cố gắng nhìn cho rõ...