Cửu Đỉnh Ký

Chương 209 : Thì ra là hắn

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


- Là tộc trưởng!



- Tộc trưởng đã về rồi!



Một tiếng hô to, vang vọng khắp cả bãi đất hoang bên cạnh quan đạo. Tộc nhân Đằng gia trang vốn đang vô cùng ồn ào, thoáng cái đã im lặng phăng phắc. Vô luận là đang ăn cơm hoặc đang nói chuyện vãn với các tộc nhân khác, đều quay đầu nhìn lại.



- Ca, cha?



Thanh Vũ khó có thể tin vào mắt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ.



- Phàm ca!



Vốn Viên Lan còn nằm trên xe đẩy tay, không biết lấy đâu ra khí lực kinh người, trở mình một cái là đứng lên, chân không kịp xỏ giày, cứ thế để chân trần mà chạy về phía Đằng Thanh Sơn, Đằng Vĩnh Phàm.



- Phàm ca!



Trên mặt Viên Lan tràn đầy vẻ kinh hỉ, không kìm được nước mắt chảy ròng ròng, cứ như vậy chạy đến trước mặt Đằng Vĩnh Phàm.



Cái ghế đã được bỏ xuống, Đằng Vĩnh Phàm cứ như vậy ngồi trên chiếc ghế.



- Phàm ca.



- A Lan.



Đằng Vĩnh Phàm cũng ôm chặt lấy thê tử mình. Hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, đã cùng nhau trải qua biết bao những cuộc bể dâu, nên sớm không thể sống xa nhau được.



- Em tưởng là. Em tưởng là chàng...



Viên Lan khóc vùi, cúi đầu nhìn vào chân Đằng Vĩnh Phàm.



- Phàm ca. Chân chàng...



- Có thể lấy lại cái mạng này đã là không tệ rồi.



Đằng Vĩnh Phàm cười cười.



- A Lan, sau này ta không đi được nữa rồi.



Trên mặt Viên Lan nhòa nước mắt:



- Sau này, thiếp sẽ hầu hạ chàng.



Đằng Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này, từ đáy lòng chợt thở phào nhẹ nhõm. Nếu cha chết thật, mẫu thân có thể vì chịu đau thương mỗi ngày, thân thể tiếp tục suy yếu cho đến lúc tử vong. Nhưng cha bây giờ còn sống trở lại, trong lòng mẫu thân đã không muốn chết nữa! Mẫu thân đã uống rượu chu quả, thân thể cũng trở nên rất khỏe.



- Bây giờ thì tốt rồi.



Lão tộc trưởng Đằng Vân Long cười tủm tỉm đi tới.



- Còn sống là tốt rồi. Còn sống là tốt rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt:



- Một môn phái nhỏ không có danh khí thôi.



- Hừ! Muốn gia nhập vào nhóm chúng ta để được ăn phần bảo tàng à? Không có chút thực lực thì không tư cách vào đâu.



Một trong sáu người mặc trường bào tím, một lão già lông mày chổi xể tóc hoa râm cười lạnh nói.



- Có tư cách không thì ngươi có thể thử xem.



Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.



- Cuồng vọng!



Lão già lông mày chổi xể cười khẩy một tiếng, tay vung lên, một thanh trường kiếm có màu xanh nhạt cài sau lưng bỗng vọt ra, dưới ánh mặt trời rực rỡ, thanh trường kiếm lại tỏa ra vầng sáng lục sắc. Những tiên thiên cường giả khác ở đây đều lặng lẽ nhìn cảnh này... Muốn gia nhập vào nhóm, phải có thực lực. Nếu có danh khí, mọi người sẽ không cản trở. Nhưng người không có danh khí, chưa bao giờ gặp, khẳng định phải xem ngươi có thủ đoạn như thế nào!



- Ta - Tiêu Dao Cung Đông Hoa Cửu Kiếm! Xem kiếm.



Thanh âm lão già lông mày chổi xể vẫn còn vang vọng, cả người đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh lục sắc.



- Choang!



Một tiếng va chạm vang lên! Đằng Thanh Sơn vẫn đứng tại chỗ như trước, không hề nhúc nhích, nhưng lão già lông mày chổi xể lại lùi lại liên tiếp ba bước, đôi mắt hiện lên vẻ kinh sợ. Vốn đám tiên thiên cường giả chung quanh đang lạnh nhạt xem trò chơi, lúc này đều hơi biến sắc, đặc biệt là năm vị cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn lưng đeo thần cung, đều kinh ngạc nhìn phi đao rơi dưới đất.



Một thanh phi đao, lại có thể làm cho một cường giả tiên thiên thực đan bị đẩy lui ba bước! Lực đạo quán thâu trong phi đao này, tối thiểu cũng phải hai ba mươi vạn cân! Cao thủ ám khí như thế, không thể khinh thường được.



- Ta ra ngoài đi dạo một vòng mà các vị đã đùa vui như vậy rồi sao?



Tiếng cười sang sảng vang lên. Chỉ thấy đại hán tóc xõa tung, nhìn như một con dã nhân, cưỡi một con yêu thú Hắc Vân Báo lắc lư đi vào. Hắn liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn,



- Bao tay người này, chính là Thiên Ưng Trảo đó là binh khí của Ngụy Đan. Hắn chắc hẳn là truyền nhân của Ngụy Đan. Bất tất phải động thủ?



- Thiên Ưng Trảo?



Không ít người kinh ngạc, nhìn thoáng qua bao tay trên tay Đằng Thanh Sơn. Một đôi bao tay nhìn như bình thường, nếu không phải người từng nghiên cứu lịch sử, rất khó có thể chỉ liếc mắt đã nhìn ra.



- Nguyên lai là Ngụy Đan truyền nhân lão tiền bối! Thiên Ưng Trảo của Ngụy Đan tiền bối, hơn sáu trăm năm trước đã có tên xếp trong mười người đứng đầu Thiên Bảng.



Thanh niên bạch bào đi tới, cười nói.



- Ta Lưu Tú cũng độc hành thiên hạ, Tần Lang huynh, đi … theo ta đi chào Ô Hầu lão đại ca nào.



- Ô Hầu?



Đằng Thanh Sơn chấn động.



Ô Hầu xếp thứ nhất Thiên Bảng, được mọi người xưng tụng là Thú Vương.