Cửu Đỉnh Ký

Chương 224 : Tính mạng

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Trong đường hầm.



- Gừ...



- Gừ....



Lão Long Quy bịt chặt động khẩu, thỉnh thoảng gầm gừ vài tiếng, trao đổi với Ô Hầu.



- Triệu Đan Trần, ngươi đừng đứng ở đó nữa. Ngươi có sốt ruột cũng vô dụng thôi.



Ô Hầu lười nhác vặn người. Đột nhiên Ô Hầu biến sắc, nhìn về phía một đường hầm khác, khẽ quát một tiếng,



- Có người!



Vốn Ô Hầu đang ngồi trên mặt đất, tựa như một ánh chớp, chợt lóe lên đã bay tới khoảng cách hơn hai mươi trượng.



- Có người?



Triệu Đan Trần cũng vọt tới góc quanh như một tia chớp.



Vốn Đằng Thanh Sơn đang lặng lẽ phục ở góc quanh này, chợt kinh ngạc phát hiện ra Ô Hầu và Triệu Đan Trần đang vọt tới đây.



- Sao hắn có thể phát giác ra ta nhỉ?



Không đủ thời gian ứng phó, Đằng Thanh Sơn chỉ kịp chạy trốn ra xa ba trượng.



- Tần Lang?



Ô Hầu chấn động nhìn bóng người chạy phía trước,



- Góc quanh này lại có người à?



- Là Tần Lang!



Triệu Đan Trần lúc đầu hơi khiếp sợ, nhưng hai tròng mắt đã lập tức đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn, gầm lên:



- Tần Lang, đừng chạy!!!



Thanh âm thét lên vang vọng cả đường hầm. Còn bản thân Triệu Đan Trần thì dùng tốc độ nhanh nhất truy theo Đằng Thanh Sơn. Ngay khi Triệu Đan Trần đuổi theo, hai người cách xa nhau chừng năm trượng.



Với tốc độ của Triệu Đan Trần, Đằng Thanh Sơn làm sao có thể chạy thoát?



- Veo!



Đằng Thanh Sơn chỉ vừa chạy được khoảng hơn ba mươi trượng đã thấy một bóng người bay qua đỉnh đầu, chặn trước mặt mình.



- Tần Lang, ngươi chạy đi đâu thế?



Đôi mắt Triệu Đan Trần có sát khí không thể che dấu, cơ mắt giật giật, vốn khuôn mặt rất tuấn tú, lúc này lại có vẻ vô cùng dữ tợn.



- Triệu trưởng lão, khinh công giỏi thật.



Đằng Thanh Sơn tán thưởng một câu, rồi cười khổ thầm nói:



- Nguyên lai là bọn họ!




Triệu Đan Trần kinh ngạc nhìn cảnh này, cười khẩy một tiếng,



- Tựa hồ hình dáng cũng rất khá, nhưng sự phản kháng của ngươi, quả là vô dụng.



Triệu Đan Trần căn bản không quan tâm...



Đằng Thanh Sơn đã hạ quyết tâm tự đáy lòng.



Ngay từ đầu, thể hiện ra ngoài một thân thể chí cương làm cho Triệu Đan Trần sinh ra ảo giác. Trong thời khắc sinh tử, phát huy sự mềm dẻo kinh người trên toàn thân, bất luận là ngón tay, hay đầu, toàn thân bất kỳ bộ vị nào... Chỉ cần đối phương không giết chết được mình, mình sẽ phải liều mạng, giết chết đối phương!



- Ngươi cứ thử xem! - Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.



Xa xa Ô Hầu, lão tăng có cặp mày dài, năm người Tiêu Dao Cung đều nhìn vào đây.



- Đến đây đi!



Đằng Thanh Sơn cảm thấy khí huyết sôi trào, máu chảy thật nhanh gấp mấy chục lần bình thường, hai mắt đỏ lên.



Khóe miệng Triệu Đan Trần nổi lên nụ cười có vẻ tàn nhẫn, thân thể đột nhiên hóa thành một trận kình phong.



Đằng Thanh Sơn cả người tựa như một con đại tinh tinh bổ xuống.



- Bùng!



Chỉ thấy Triệu Đan Trần vốn hóa thành một luồng kình phong, sau một tiếng nổ, máu tươi văng tung tóe, đồng thời bị ném lên hơn mười trượng, rồi sau đó rơi phịch xuống mặt đất.



Triệu Đan Trần quỳ rạp trên mặt đất:



- Phốc - Lão phun ra một ngụm máu tươi. Lão quay đầu nhìn về phía xa xa vẻ khó có thể tin được, nhìn chằm chằm vào Kim Sắc Long Quy!



- Long Quy, sao lại... - Triệu Đan Trần sợ ngây người.



- Lão Long Quy?



Ô Hầu, lão tăng có cặp mày dài, năm người Tiêu Dao Cung cũng giật mình nhìn về phía con Kim Sắc Long Quy.



Đằng Thanh Sơn vừa lao tới được khoảng ba trượng, lập tức kinh ngạc nhìn con rùa khổng lồ bên cạnh: " Nó … sao nó lại giúp ta?" Kim Sắc Long Quy lúc này đã ly khai cửa khẩu, cặp đồng tử đảo qua đám nhân loại, rồi quay đầu về phía sau, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đang đứng phía sau.



Đằng Thanh Sơn nhận thấy được... trong cặp mắt to lớn đó đang ẩn chứa vẻ thân thiện.



- Bùng!



Một chân vung lên.



Tốc độ vung chân của Kim Sắc Long Quy quá nhanh, lúc trước Triệu Đan Trần đã không kịp né tránh, còn lần này, Đằng Thanh Sơn cũng không kịp né tránh.



- Bùng!



Đằng Thanh Sơn như một tảng đá lớn, bị đập bay vào bảo tàng!



Kim Sắc Long Quy lúc này mới tới gác lối vào bảo tàng, lại nằm xoài xuống, ngăn trở cửa vào, nhìn đám người Triệu Đan Trần, Ô Hầu, lão tăng có cặp mày dài đang há hốc mồm trước mắt. Lúc này, lão Long Quy đắc ý há cái miệng rộng hoác, ngửa đầu phát ra một tiếng gầm vang động cả Thiên Hồng Thủy Cung...



- Grừừ...