Cửu Đỉnh Ký
Chương 225 : Một nơi huyền bí
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Cả người Thanh Sơn bị cái chân khổng lồ đánh bay vào cửa bảo tàng, lăn dọc theo cầu thang xuống dưới.
- Sao lại như vậy?
Đằng Thanh Sơn một tay chống đất, nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, đầu óc hắn hoàn toàn rối tung.
- Vừa rồi liên tục phát sinh bao nhiêu chuyện, quả thật toàn là những thay đổi bất ngờ. Đầu tiên là mình bị nhân mã Tiêu Dao Cung làm liên luỵ, xui xẻo bị Triệu Đan Trần phát hiện. Khi mình hạ quyết tâm chuẩn bị liều mạng với Triệu Đan Trần, ai ngờ con Kim Sắc Long Quy lại đột nhiên xuất hiện, rồi đánh bay Triệu Đan Trần, cứu mình. Cái này cũng chưa tính là đặc biệt! Vừa cứu mình xong, lại đạp mình bay vào cửa bảo tàng!
- Chẳng lẽ, ta có gì đặc thù? Lão Long Quy này có hảo cảm đặc biệt gì với ta?
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười, vừa quay đầu lại nhìn về phía động khẩu trên cầu thang. Lão Long Quy cả người bọc kín trong mai đang chắn trước cửa,
- Lão Long Quy và Ô Hầu nói chuyện với nhau, nói là bảo tàng Vũ Hoàng này chỉ có người hữu duyên mới lấy được, người vô duyên đi vào hẳn phải chết. Chẳng lẽ... Ta là người hữu duyên?
Hữu duyên, vô duyên, Đằng Thanh Sơn chẳng hiểu ra làm sao cả.
Mình cách Vũ Hoàng không biết bao nhiêu năm, làm gì có chuyện hữu duyên?
- Mặc dù không biết, tại sao lão Long Quy này giúp ta! Nhưng mà, rõ ràng là ta vốn lao vào chỗ chết để tìm đường sống, bây giờ lại tới được nơi này!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua hoàn cảnh chung quanh.
Vẫn là những chất liệu màu xanh biếc như xưa!
Thiên Hồng Thủy Cung, ngoại trừ mặt trên hoàn toàn không biết là gì, nhưng phía dưới chỉ có một tầng!
Một tầng phía dưới rất đơn giản. Bình thường cách mười trượng là một cây cột nhà màu xanh biếc, liếc mắt nhìn qua thì thấy rất nhiều cột nhà rải rác các nơi, nâng đỡ lớp trần phía trên cao.
- Ừm, ngầm ở dưới đất nhưng không hề tối đen, ngược lại còn có ánh sáng!
Đằng Thanh Sơn phát hiện, giữa hai gốc cột nhà gần nhau đều có luồng ánh sáng màu xanh biếc nối với nhau, mà ở hai đầu của cột nhà cũng nối với nhau bằng luồng ánh sáng màu xanh biếc như thế... Điều đó khiến cho cả vùng ngầm dưới đất này đều bao phủ hào quang màu xanh biếc.
Mười luồng ánh sáng màu xanh biếc lại đan chéo lẫn nhau, hình thành những ô vuông dài rộng mười trượng.
Trống trải! Yên tĩnh!
Đây là tầng dưới chót Thiên Hồng Thủy Cung, không có yêu thú gì, im lặng bao phủ trong hào quang màu xanh biếc.
- Hả, không đúng!
Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ,
- Ánh sáng này... Có vấn đề!
Đằng Thanh Sơn phát hiện, giữa những luồng ánh sáng màu xanh biếc, lại có những vầng sáng màu xanh đậm len lỏi... Cũng tương tự như những dòng chảy trên một con sông.
- Đúng!
- Cửu Đỉnh? Hắc Sắc Phủ Đầu? - Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dán vào chiếc búa.
- Nơi này tựa hồ có liên quan với tiểu đỉnh của ta.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn tiểu đỉnh trước ngực, lúc này khẽ đưa tay sờ màn hào quang kim sắc ——
- Xoẹt ——
Tựa như nam châm hút nhau, cả người Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã bị hút vào trong màn hào quang.
- A!
Đằng Thanh Sơn khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cái búa màu đen. Ở ngoài màn hào quang, Đằng Thanh Sơn không phát hiện sự kinh khủng của Hắc Sắc Phủ Đầu. Nhưng khi tiến vào bên trong màn hào quang... Luồng uy áp đáng sợ lan ra làm cho Đằng Thanh Sơn cảm thấy run sợ,
- Cây búa này, hẳn là trung tâm của cả Thiên Hồng Thủy Cung!
Không có gì chống đỡ, cây búa cứ thế trôi nổi giữa không trung, ánh sáng màu xanh biếc từ trong chiếc búa bắn ra, đường như ẩn hiện có liên lạc với ánh sáng màu xanh biếc ở bên ngoài.
Nhìn cây búa này, trong đầu Đằng Thanh Sơn chợt lóe lên.
- Binh khí của Vũ Hoàng trong truyền thuyết, chính là một cây búa! Có thể là cây búa này không?
Đằng Thanh Sơn nghĩ ngợi một lát.
- Nhưng... Theo đạo lý, cho dù là binh khí của tứ đại chí cường giả, cũng chỉ là một thứ vũ khí từ vài vật liệu quí báu mà luyện chế ra, cũng chỉ có ý nghĩa biểu tượng, bản thân nó hẳn là không có tác dụng lớn mới đúng.
Binh khí dù sao cũng chỉ là binh khí!
Cho dù là binh khí của Vũ Hoàng, theo đạo lý, cũng không có gì đặc thù. Nhưng vì sao...
Binh khí có thể trôi nổi giữa không trung?
- Bên trong chín tiểu đỉnh này có cái gì nhỉ?
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vừa đảo qua, xuyên qua nắp đỉnh rỗng, thấy bên trong đỉnh ẩn ẩn có ánh phản quang.
- Xoẹt xoẹt...
Chín tiểu đỉnh ba chân đang bày trên mặt đất, bảo châu kim sắc trên nắp đỉnh đột nhiên tự phát ra một luồng ánh sáng kim sắc.
Chín luồng ánh sáng, tập trung vào bầu trời giữa chín cái đỉnh ba chân này.
Một đạo bóng người cao lớn mơ hồ xuất hiện giữa không trung. Bóng người đó mặc chiếc áo vải mộc mạc màu xám trắng, tóc buông xõa, gương mặt chữ điền vô cùng cương nghị, một bộ râu rậm nối với tận chân tóc ở thái dương, thoạt nhìn... Tựa như một dã nhân.
- Đây là...
Thanh Sơn kinh ngạc nhìn cảnh này.