Cửu Đỉnh Ký
Chương 251 : Hắn Chính Là Đằng Thanh Sơn!
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
- Tần Nguy lão huynh! Mã huynh đệ! Quang cảnh khách điếm này không tệ, giá cũng ổn.
Lão Trương đưa mấy người Đằng Thanh Sơn tới cửa một khách sạn, sau đó lão Trương quay vào trong khách sạn gọi:
- Chu lão đầu!
Lập tức môt lão giả đội mũ da chạy ra, cười nói:
- Ai, Trương lão gia đã về rồi.
Lão Trương cười mắng:
- Ngươi gọi ta lão gia, ta không chịu nổi đâu! Mấy người này, đều là bằng hữu ta, ta giúp ngươi làm ăn, ngươi cũng chỉ nên lấy lời một chút là đủ rồi, không thành vấn đề chứ.
- Được, họ tới chỗ ta ăn cơm nghỉ ngơi, tất cả được giảm giá ba mươi phần trăm!
Chu Tính lão giả đáp.
...
Khi đám người Đằng Thanh Sơn tới cửa khách sạn, ở trong một phòng xa hoa ở lầu ba một tửu lâu đối diện bên đường.
Một nam tử mặc áo lông cừu màu đen quý giá, hơi mập mạp, da trắng nõn đang tay ôm đầu gối ngồi ghế trên, thân thể dựa vào vách tường. Trên cái bàn vuông trước mặt hắn bày biện đủ thứ rượu và thức ăn. Hắn một tay bưng chén rượu, thi thoảng nhìn qua cửa sổ xuống dưới lầu, uống rượu thong dong, thỉnh thoảng ăn một chút.
Người này, chính là Bùi Tam lúc trước mua hoa khôi!
Ở một góc bàn khác, có một tráng hán đen bóng như thiết tháp, cùng với một mỹ mạo thiếu nữ mặc hồ cừu màu trắng.
- Ủa?
Bùi Tam kinh dị nhìn về xuống phố.
Lúc này, trên đường phố đám Đằng Thanh Sơn đang giao việc cho điếm tiểu nhị, đồng thời cũng dở hai rương chứa trà khối.
- Thiếu chút nữa ta nhìn không ra.
Bùi Tam ngoắc tay lia lịa:
- Thiết Tháp, Đỗ, hai người các ngươi đến xem này.Xem phía dưới là ai!
Mộng Đỗ Quyên và hộ vệ Thiết Tháp, đều ngó qua cửa sổ nhìn về xuống dưới.
- Lão gia, phía dưới là người lạ.
Thiết Tháp đáp.
Mộng Đỗ nhìn kỹ lại, cũng lắc đầu nói:
- Lão gia, không thấy ai quen cả.
- Nhìn kỹ lại đi, nam nhân một tay cầm một cái rương to ấy. Bên hông lộ ra cây loan đao, nhìn bộ dạng giống như người U Yến. Thấy chưa?
Bùi Tam cười nói.
- Thấy rồi, nhưng chúng ta chưa gặp người này bao giờ.
Thiết Tháp buồn bực trả lời.
Mộng Đỗ cẩn thận quan sát hồi lâu, cho đến lúc Đằng Thanh Sơn vào trong khách sạn, nàng mới cau mày, lắc đầu nói:
Mã Cẩm Khiếu cười sờ đầu Tiểu Hạ. Điều này làm Tiểu Hạ hơi nhột nhạt. Sư phụ nó rất nghiêm khắc. Có lẽ hôm nay ăn được cái gì hay lắm, chứ bình thường rất ít cưng chiều nó như thế này.
- Tiểu Hạ! Vừa rồi Tần đại thúc của ngươi nói rất đúng. Bất luận là luyện đao hay luyện kiếm, phải hiểu được cách dùng đầu óc. Cái thứ đao pháp kiếm pháp cả ngày rập khuôn cổ nhân, phần lớn đều rất bình thường. Còn vừa học vừa tự hỏi, có thể cắt ngắn những con đường vòng!
Mã Cẩm Khiếu tươi cười:
- Tiểu Hạ, nghị lực của con không tệ, thiên phú cũng được. Nếu hiểu được cách thay đổi và tự hỏi, hơn nữa có thể khắc khổ tu luyện, đến khi con trưởng thành, tất có thành tựu.
- Tuy nhiên sư phụ còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Mã Cẩm Khiếu lấy từ trong ngực ra một quyển bí tịch, đưa cho mẹ Tiểu Hạ:
- Đàm phu nhân, đây là bản bí tịch, bên trong bao dung vạn tượng. Nếu làm xong việc, mà ta còn có thể trở về, ta sẽ tự mình dạy Tiểu Hạ... Nhưng nếu ta không về, trước hết bà cho Tiểu Hạ học biết chữ nghĩa. Sau đó, cho hắn xem bản bí tịch này.
- Sư phụ, sư phụ … phải ly khai Tiểu Hạ sao?
Đàm Hạ kinh hãi ôm chặt lấy chân sư phụ.
- Hạ nhi!
Mẫu thân vội giữ chặt Đàm Hạ.
- Tiểu Hạ, đừng làm như vậy!
Mã Cẩm Khiếu khẽ quát một tiếng, nghiêm khắc nói:
- Sư phụ có việc của mình! Không thể đi theo ngươi được... Đàm phu nhân, bên trong bí tịch có ngân phiếu. Nếu cần cứ lấy dùng, sống hơn mười năm cũng đủ.
Hai mẹ con Đàm phu nhân mắt ửng đỏ.
Họ đều hiểu được... ân nhân Mã Cẩm Khiếu của họ phải ra ngoài làm một việc rất nguy hiểm.
- Sư phụ!
Đàm Hạ mới bảy tám tuổi, lập tức quỳ xuống.
Rồi sau đó liên tục dập đầu ba lần.
Trán ửng đỏ lên, Đàm Hạ mới ngẩng đầu nhìn sư phụ hắn, mắt ngập nước mắt:
- Sư phụ, thân nhân khác của con đều chết rồi. Chỉ còn lại có sư phụ và mẹ thôi. Sư phụ... võ công này, người nhất định phải về dạy con! Người không về, con học không được đâu!
Mã Cẩm Khiếu cảm thấy đau xót, nhưng lại nghiêm khắc:
- Kiên cường một chút, đừng khóc!
Sau đó, Mã Cẩm Khiếu tự mở cửa phòng, đi luôn.
- Hu hu...
Đàm Hạ không kìm được nức nở.
Đằng Thanh Sơn thấy thế trong lòng thầm than, hắn lập tức vuốt đầu Đàm Hạ, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Hạ, ngươi yên tâm, khẳng định sư phụ ngươi sẽ trở về dạy ngươi.
- Ừm, chắc chắn sẽ về.
Tiểu Hạ cũng gật đầu.