Cửu Đỉnh Ký

Chương 252 : Dạ Thám Phủ Đệ

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Trong khách sạn, Đằng Thanh Sơn đang ở trong phòng.



Cửa phòng đóng chặt, trong phòng một khoảng không đen kịt. Trong phòng tối đen, Đằng Thanh Sơn một thân hắc y đang từ từ nhắm hai mắt, luyện tập từng chiêu từng thức Hình Ý "Tam Thể Thức". Trong không gian nhỏ hẹp của phòng trọ, Đằng Thanh Sơn luyện tập trong những góc nhỏ hẹp một cách không quy luật.



Khi thì xuất cước đá dài ra, khi thì tung chân đá thấp.



Tốc độ ra quyền cũng không nhất định.



Nhưng có một cảm giác nhịp nhàng đặc biệt, như nước chảy mây trôi.



Mỗi buổi tối, Đằng Thanh Sơn đều phải tập "Tam Thể Thức". Trong nội gia quyền, tu luyện tới cảnh giới của Đằng Thanh Sơn lúc này, tác dụng của "Ngũ Hành Quyền" cũng không còn lớn nữa. Chỉ có "Tam Thể Thức", tuy nhìn có vẻ cực kỳ đơn giản, lại cho Đằng Thanh Sơn cảm giác được âm dương tương tế, cảm giác ý cảnh "nhất thể" một cách tự nhiên.



Đột nhiên....



Đằng Thanh Sơn mở to mắt, nhanh chóng đi tới cửa sổ, nhìn xuyên qua một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, vừa nhìn ra đã thấy một bóng người mơ hồ nhảy ra xa.



- Rốt cục Mã Cẩm Khiếu cũng đã đi rồi.



Đằng Thanh Sơn bịt một miếng vải đen trên mặt, đồng thời mở cửa sổ, thi triển "Thiên Nhai Hành", cả người hóa thành một ảo ảnh, liên tục chớp động hai lần, đã rời khỏi phạm vi khách sạn. Nói về tốc độ, mức độ bí ẩn, rõ ràng hắn cao hơn Mã Cẩm Khiếu nhiều.



...



Mã Cẩm Khiếu, Đằng Thanh Sơn một trước một sau. Tuy Mã Cẩm Khiếu võ nghệ cao cường, nhưng Đằng Thanh Sơn không hề phát ra chút tiếng động nào, nên căn bản y không phát hiện được.



Bây giờ còn chưa tới đêm khuya. Đường phố quận thành còn rất náo nhiệt. Những đèn lồng chiếu rọi trên đường phố rất sáng.



Hai người Đằng Thanh Sơn, Mã Cẩm Khiếu, từ bóng tối, nhanh chóng lao về phía Bắc.



Chẳng mấy chốc cả hai đã ly khai chốn phồn hoa, đến một khu vực biệt thự của đám phú hào, đại nhân vật. Một tòa phủ đệ hào hoa xa xỉ hiện ra trước mắt.



- Rốt cuộc Mã Cẩm Khiếu này muốn đi đâu đây?



Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất nghi hoặc. Lâu nay tiếp xúc với Mã Cẩm Khiếu, Đằng Thanh Sơn cũng nhận thấy Mã Cẩm Khiếu không tệ, không tự cao tự đại, cũng chăm sóc chu đáo đồ đệ "Đàm Hạ". Thế mà chạng vạng hôm nay Mã Cẩm Khiếu nói những lời như vậy với đồ đệ, khiến cho Đằng Thanh Sơn chú ý.



Hiển nhiên, Mã Cẩm Khiếu muốn làm đại sự. Phỏng chừng còn có nguy hiểm tới sinh mạng.



Có thể ra tay, thì giúp hắn một lần.



"À, xem ra là tòa nhà phía trước rồi." Thấy Mã Cẩm Khiếu nhảy vào sân một phủ đệ, Đằng Thanh Sơn cũng âm thầm đuổi theo.



Phủ đệ này phạm vi cực rộng, giả sơn, hoa cỏ thực vật rải rác khắp nơi. Trong phủ đệ còn có không ít hộ vệ xách đèn lồng qua lại tuần tiễu.



"Ừm, hộ vệ hử? Là Thần Vệ quân của Tiêu Dao Cung?"



Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn nhận định được thân phận của đám tuần tra hộ vệ. Bộ dạng quân đội tinh anh của tám Đại tông phái trên Cửu Châu Đại địa, ai ai cũng đều biết. Tuyệt đại đa số quân đội tinh anh của các tông phái đều mang trọng giáp màu đen, chỉ hơi khác nhau một chút thôi.




Trung niên mập mạp nhướng mày:



- Có phải ngươi bắt lầm người rồi không?



Làm một đô thống của Thần Vệ quân, hắn hiểu rõ tình thế trước mắt.



- Kiều Trung!



Mã Cẩm Khiếu nhìn chằm chằm vào trung niên mập mạp:



- Ngươi đừng nói là ngươi không phải Kiều Trung.



Trung niên mập mạp rùng mình:



- Đúng, ta là Kiều Trung, đô thống Thần Vệ quân Kiều Trung.



Trung niên mập mạp trả lời.



- À, ngươi đã thăng quan, trở thành đô thống rồi?



Mã Cẩm Khiếu cười lạnh nói.



- Ta sớm đã là đô thống vài chục năm rồi.



Trung niên mập mạp khó hiểu nhìn Mã Cẩm Khiếu:



- Căn bản ta không biết ngươi... Không biết, ta đắc tội với anh hùng khi nào. Người có thể nói rõ cho ta biết không?



...



Lúc này trên nóc nhà, Đằng Thanh Sơn dán tai vào mái, cẩn thận lắng nghe.



- A!



Tiếng kêu thảm thiết rất nhỏ từ trong phòng vọng ra.



"Hả? Chẳng lẽ Mã Cẩm Khiếu giết Kiều Trung rồi?"



Đằng Thanh Sơn có thể phán đoán, hẳn là tiếng kêu thảm thiết đó bị bịt miệng, nên thanh âm rất nhỏ. Đột nhiên, từ trong phòng lại vọng lên tiếng nói rất nhỏ...



- Kiều Trung, bây giờ ta phế võ công ngươi, ngươi không cần nói chuyện, chỉ cần nghe là được. Ngươi sẽ biết... tại sao ta tìm đến ngươi.



Thanh âm có vẻ rất, rất lạnh.