Cửu Đỉnh Ký
Chương 254 : Tìm khắp thành
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Trong bóng đêm, chung quanh không ít phủ đệ cũng nhốn nháo hết cả lên. Đằng Thanh Sơn che mặt, nhướng mày:
- Phỏng chừng không ít chấp pháp trưởng lão của Tiêu Dao Cung đều ở chung quanh khu vực này.
Đằng Thanh Sơn liền bộc phát hết toàn bộ sức mạnh thân thể, tốc độ lập tức một lần nữa tăng lên, hóa thành một ảo ảnh mơ hồ.
- Đừng chạy! - Một tiếng gầm vang lên giữa không trung.
Một nam tử áo tím hóa thành một đạo ảo ảnh màu tím truy theo Đằng Thanh Sơn. Ảo ảnh màu tím, ảo ảnh màu đen, một trước một sau, truy đuổi nhau. Nhưng chỉ hai hơi thở, ảo ảnh màu đen chợt lóe lên rồi biến mất không thấy nữa.
Nam tử áo tím trên ấn đường có một nốt đỏ dừng lại, nhìn chung quanh:
- Người này chạy nhanh thật. Nhìn tốc độ, còn mau hơn ta một chút. Rất có thể đó là cao thủ tiên thiên kim đan.
Không truy được Đằng Thanh Sơn, nam tử áo tím quay đầu lại nhanh chóng bỏ đi.
Trong phủ đệ Kiều Trung…. mười mấy trưởng lão cùng với hơn mười chấp pháp trưởng lão tụ tập tại đây.
- Tư Không trưởng lão! Không có việc gì chứ?
Chấp pháp trưởng lão hơi lo lắng.
- Khục khục! Ta không có việc gì, chỉ cần điều dưỡng mười ngày nửa tháng là ổn.
Nam tử lông mi trắng sắc mặt tái nhợt, lắc đầu nói:
- Hắc y bịt mặt đó có thực lực hơn ta rất xa. Nhưng hắn không có ý muốn giết ta. Nếu không nắm đấm đó chỉ cần thêm một chút lực thì ta đã chết rồi! Hắn chỉ muốn ngăn cản không cho ta giết chết hung thủ sát hai lục sư đệ mà thôi.
Nam tử lông mi trắng nói chuyện hết sức yếu ớt. Hiển nhiên thương thế của hắn không nhẹ.
Một lão nhân hắc bào nhíu mày nói:
- Dám chọc vào Tiêu Dao Cung ta, tuyệt không thể tùy tiện buông tha.
- Sư thúc.
Nam tử áo tím, ấn đường có nốt đỏ lắc đầu nói.
- Việc này bỏ qua đi. Vừa rồi ta cũng truy đuổi hắc y bịt mặt đó, nhưng lại để hắn chạy thoát. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn ta... Tư Không cũng nói, hắc y bịt mặt đó có thực lực cao hơn hẳn hắn. Ta thấy. Người nọ hẳn là tiên thiên kim đan.
- Không nhất định là tiên thiên kim đan.
Hắc bào lão nhân lắc đầu nói.
- Sư điệt! Ngươi căn bản không am hiểu khinh công. Hắn chỉ nhanh hơn ngươi một chút nên ta phỏng chừng cũng chỉ là một tiên thiên thực đan sở trường khinh công. Hơn nữa hắn chỉ dùng một quyền đánh bại Tư Không... Trong thiên hạ này, tiên thiên cường giả dụng quyền vốn rất ít. Còn dám chọc vào Tiêu Dao Cung chúng ta lại càng ít. Ở đâu đột nhiên lòi ra một kẻ như thế chứ? Việc này làm ta nhớ tới một người!
Bên cạnh nhất thời có người kinh hô:
- Đằng Thanh Sơn?
- Đúng.
Trước cửa thành xếp một hàng thật dài.
- Ngươi! Mở bao của ngươi ra!
Binh vệ giữ cửa thành, lục soát cực kỳ nghiêm khắc. Đám người từ từ đi qua.
Người đi trước Đằng Thanh Sơn, xem ra cũng là một thương nhân, đang cưỡi ngựa, há mồm muốn nói gì.
- Hai túi đó đều phải mở ra, nhanh! - Binh vệ hét lên.
- Bên trong túi ta có những thứ không thể để người khác thấy. Bỏ qua được không?
Tên thương nhân lấy ra chút bạc vụn đưa ra.
- Huynh đệ! Đồ vật ta bỏ vào đó rất phiền toái, lấy ra khó lắm. Không mất thời gian uống cạn một chén trà nhỏ là không xong.
Nhất thời, lão già và mấy thanh niên đứng ở cửa thành giám sát đều nhìn qua.
- Mau mở ra, đừng nói nhảm nữa.
Trong những binh vệ này, không ít người là người của Thanh Hồ Đảo. Họ lúc này nào dám tham ô bỏ qua được cơ chứ? Dù sao tìm được tin tức Đằng Thanh Sơn là quá khó. Bây giờ, Tiêu Dao Cung nói Đằng Thanh Sơn có lẽ ở Hổ Dược quận thành, họ đương nhiên phải tìm một cách kỹ lưỡng.
Tên thương nhân làm mặt đau khổ, chỉ có thể qua một bên mở hai cái túi to. Binh vệ thậm chí còn lấy mấy thứ trong túi ra ngoài.
Binh vệ ở cửa thành rất nhiều, nên đã có người tới kiểm tra Đằng Thanh Sơn.
- Ngươi.. tới đây. - Tên binh vệ hô.
Đằng Thanh Sơn lập tức dẫn ngựa đi qua, giọng U Yến đặc sệt:
- Mấy huynh đệ! Hàng hóa của ta hơi nhiều, giúp ta một chút.
Không đợi Đằng Thanh Sơn nhét bạc, tên binh vệ đó hét lớn:
- Đừng nói nhảm. Phụ nữ hài tử trên ngựa đều xuống cho ta. Đem hai cái rương mở ra, nhanh lên!
Đằng Thanh Sơn chỉ có thể cố ý làm vẻ đau khổ, kéo thớt ngựa qua một bên.
- Tiểu tử! Ngươi là người ở U Yến à? Đi xa như vậy, còn đưa lão bà hài tử theo à?
Tên binh vệ đột nhiên mở miệng, hơi hoài nghi nhìn Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn trong lòng cả kinh.
- Hắn là chú ta.
Đàm Hạ mở miệng nói. Khẩu âm của Đàm Hạ rõ ràng là người Thanh Châu, Dương Châu.
- Đây là hài tử của đại ca ta. Chúng ta buôn bán, kết giao ngũ hồ tứ hải mà. Lần này, thuận tiện giúp hắn đưa hài tử đi, cũng là thuận đường thôi.
Đằng Thanh Sơn cười nói. Tên binh vệ nghe khẩu âm Đàm Hạ, lạnh lùng gật đầu, đồng thời quát:
- Nhanh! Mở hai cái rương ra.