Cửu Đỉnh Ký

Chương 255 : Bình an thật hạnh phúc

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Hổ Dược quận thành… Ở cửa bắc thành có một hàng người xếp thật dài. Vì lục soát quá cẩn thận khiến cho tốc độ rất chậm.



Ở bên cửa thành, Đằng Thanh Sơn đang bị một binh vệ nhìn chằm chằm. Đằng Thanh Sơn kêu lên một tiếng khổ sở, rồi song chưởng như rất gắng sức mới đưa được hai cái rương từ trên lưng ngựa xuống. Sau đó…



- Phịch!



- Phịch!



Thả xuống mặt đất, Đằng Thanh Sơn bất lực cười:



- Cái rương của ta quá nặng.



Nói rồi, Đằng Thanh Sơn cũng mở nắp một cái rương, lộ ra những trà khối sắp đầy bên trong.



- Hả?



Tên binh vệ thấy trà khối, nhíu mày lại.



- Ở đây đều là trà khối, lấy ra ngoài rất mất công. Khi nhét trở vào, càng phiền toái hơn. Huynh đệ hỗ trợ cho, ta cũng chỉ là người buôn bán kiếm cơm ăn. - Đằng Thanh Sơn nói.



Binh vệ nhìn thoáng qua mấy người đang giám sát đang đứng ở bên kia, nên cũng không dám.



- Câm miệng.



Binh vệ hét lớn với Đằng Thanh Sơn:



- Nhanh, đổ hai cái rương ra cho ta!



- Đổ hết à? - Đằng Thanh Sơn trừng mắt.



Tên binh vệ sắc mặt băng giá:



- Cái rương của ngươi bên ngoài là trà khối. Ai biết phía dưới cái rương của ngươi là gì? Nhanh, đổ hết ra. Nếu không, mời ngươi đi vào ngục ở vài ngày.



- Ta đổ. Ta đổ.



Đằng Thanh Sơn vội chạy tới một cái rương, lật mạnh một cái. Cả cái rương bị lật nghiêng sang một bên, nhưng miệng rương vẫn chưa mở tung ra. Đằng Thanh Sơn miệng vẫn còn nói.



- Huynh đệ, ta đã đổ ra rồi đó. Không nói tốn thời gian, nhưng trong đó có nhiều trà khối như vậy, sợ bị vỡ mất không ít đâu.



Đằng Thanh Sơn làm bộ vô cùng cẩn thận, từ từ lắc lắc cái rương, nhè nhẹ đổ những khối trà ra.



- Phịch!



Cái rương được đặt trên một chỗ đất trống bên cạnh. Tên binh vệ nhìn cái rương rỗng và đống trà, rồi quát:



- Một cái nữa cũng đổ hết ra.



- Được được.



Đằng Thanh Sơn mở cái rương thứ hai. Trong cái rương đó có cả quần áo bên trong. Người khác không biết, nhưng Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ... đồ vật quan trọng nằm ở trong rương quần áo! Vô luận là Luân Hồi thương hay Khai Sơn Thần Phủ đều được cất ở trong đó.



Một tay mở cái rương ra.
Mã Cẩm Khiếu nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.



- Thấy rồi.



Đằng Thanh Sơn cười nói:



- Mã huynh, tối hôm qua ngươi vội vội vàng vàng đi, ta còn tưởng rằng ngươi chọc vào đại họa, làm cho Tiêu Dao Cung đuổi giết. Nhưng ảnh chân dung này chẳng giống gì với ngươi cả. Xem ra là ta đã đoán sai.



Mã Cẩm Khiếu lộ vẻ tươi cười:



- Ngày hôm qua ta đích xác có gặp chút phiền toái, do đó giữa đêm phải ly khai. Nhưng... ta không điên đến mức đi trêu vào Tiêu Dao Cung.



Mã Cẩm Khiếu cũng phát hiện ra tiểu Hạ đồ đệ mình và Đàm phu nhân, không hề có gì ngạc nhiên. Hiển nhiên... tấm ảnh chân dung khẳng định không giống gì hắn cả.



Mã Cẩm Khiếu thở phào nhẹ nhõm.



- Mã huynh, sau này ngươi muốn làm gì? - Đằng Thanh Sơn hỏi.



- Ta à?



Mã Cẩm Khiếu nhìn sơn mạch, ruộng đồng xung quanh, lắc đầu cười nói:



- Ta chuẩn bị đưa tiểu Hạ về quê nhà ta. Về Mã gia trang! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa đời người còn lại của ta sẽ ở Mã gia trang. Phiêu bạt bên ngoài lâu lắm rồi, ta không muốn tiếp tục đi nữa..



- Tần Nguy huynh! Mã gia trang ở phương Bắc, cách đây ba mươi dặm. Ngươi chỉ hỏi thăm một chút là biết ngay. Nếu có lúc nào muốn tìm ta, muốn gặp lại tiểu Hạ, cứ việc tới đó.



Mã Cẩm Khiếu cười nói.



- Tần đại thúc! Sau này, ngươi nhất định phải tới thăm đó. - Tiểu Đàm Hạ liền nói.



Đằng Thanh Sơn cười vuốt đầu tiểu Đàm Hạ, gật đầu nói:



- Yên tâm. Chờ đại thúc ngươi làm xong việc của mình. Nếu có cơ hội, nhất định sẽ đi.



- Tần Nguy huynh, ngươi đi thôi. Ta sẽ đưa tiểu Hạ và Đàm phu nhân về Mã gia trang trước.



Mã Cẩm Khiếu cáo biệt Đằng Thanh Sơn, rồi mang theo hai mẹ con đi theo một con đường ruộng nhỏ. Nhìn hình bóng ba người Mã Cẩm Khiếu khuất dần, trên mặt Đằng Thanh Sơn mỉm cười.



- Nửa sau đời người sẽ ở Mã gia trang? Một tiên thiên cường giả, còn chưa tới bốn mươi tuổi, lại cam tâm ở lại quê nhà, dạy tộc nhân, bảo vệ tộc nhân. Thật là quá an tĩnh, một cuộc sống rất bình an.



Đằng Thanh Sơn kỳ thật cũng bị quyết định của Mã Cẩm Khiếu làm xúc động. Bình an là phúc! Nếu mình có thể sống an bình với những người nhà, cũng đủ thỏa mãn rồi.



- Nhưng, con đường của ta khác hẳn Mã Cẩm Khiếu!



- Ta và Thanh Hồ Đảo, nhất định phải có một bên bị diệt.



Đằng Thanh Sơn nhảy lên Xích Hỏa Mã,



- Giá!



Xích Hỏa Mã lập tức tung bốn vó, đuổi theo đội buôn phía trước.